Tình trạng của đứa bé này không tốt lắm, sau khi sinh ra nhất định cần làm phẫu thuật ngay, mà có thể chữa trị được hay không cũng còn khó nói, dù sao thai nhi vừa mới thành hình, ai biết tương lai sau này sẽ như nào?
“Không, tôi không cần nghĩ…..”Hải Diêu lắc đầu, ôm chính mình, “Tôi không biết sau này nó có hận tôi hay không, nhưng tôi biết, nếu hiện tại tôi từ bỏ nó, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho chính mình, nó cũng là một con người, nó nỗ lức để sống, nỗ lực để lớn lên, sao tôi có thể nhẫn tâm giết chết nó.”
Hải Diêu từng bước lui về phía sau, trên mặt cô hiện lên sự liên nghị khiến cho người ta phải động dung.
“Bác sĩ Lý, tôi biết anh là vì muốn tốt cho tôi, tôi nghĩ anh hiểu đứa bé có ý nghĩa như nào với người mẹ, tôi muốn giữ đứa bé lại.”
Bác sĩ Lý thở dài một tiếng: “Dù sao chuyện này cũng là chuyện của cô, cô tự quyết định cho tốt.”
“Cảm ơn ý tốt của anh.” Hải Diêu nói lời cảm ơn, sau đó rời khỏi bệnh viện.
Cô chậm rãi bước về phía trước. Cuối mùa thu, sắc trời có vẻ đìu hiu, tĩnh mịch, cô vẫn luôn ôm bụng, dùng tư thái người mẹ bảo vệ con.
Bảo Bảo đã được hơn bốn tháng, cô có thể cảm nhận nó đang động ở trong bụng cô, chỉ là, Bảo Bảo rất ngoan, thỉnh thoảng mái nghịch ngợm một chút, giống như một cô nhóc ngoan ngoãn, sau này nhất định là một áo bông nhỏ tri kỷ của cô.
Trong lòng Hải Diêu cảm thấy ấm áp, ông trời đã đem đứa bé đến cho cô, nhất định cô phải đối xử tốt với đứa bé.
Dường như trong bụng Bảo Bảo cảm giác được điều gì, bỗng nhiên, Bảo Bảo động đậy, Hải Diêu hoảng sợ đứng tại ven đường, cô khẽ vuốt ve vùng bụng hơi
nhô lên của mình, Bảo Bảo động mấy cái rồi ngoan ngoãn yên tĩnh trở lại.
Cô chưa từng cảm nhận được loại cảm giác huyết mạch tương liên này, hiện tại, trong nháy mắt, cô mới phát hiện, bất tri bất giác, hơn một trăm ngày đêm làm bạn, đứa bé đã trở thành một phần máu thịt của cô, không thể tách rời.
Cô nhịn không được, mũi chua xót, trong lòng lại ảo nảo không thôi.
Đứa bé này đến quá đột ngột, cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý làm mẹ, hơn nữa, ngay sau đó lại có quá nhiều chuyện xảy ra, cô còn chưa được hưởng niềm vui làm mẹ lại bị cuốn vào cuộc sống rối loạn.
Bỗng nhiên, Hải Diêu cảm thấy hối hận, hối hận tại sao phải lãng phí thời gian mấy tháng trên người Lục Thế Quân và Trịnh Nhã Như, vì sao không dùng mấy tháng đó để ở bên Bảo Bảo.
Càng nghĩ, trong lòng cô càng khó chịu, sau khi ba qua đời, sự tình phức tạp khiến cho cô không có thời gian để mềm yếu, nhưng vào giây phút này, bỗng nhiên cô rất muốn tìm một ai đó để dựa vào.
Thang Khải Huân….
Cô nhẹ nhàng mà gọi cái tên này, hiện tại, trong lòng Hải Diêu xuất hiện suy nghĩ mà có chưa từng nghĩ đến, nếu như cô nói cho Thang Khải Huân biết, người đêm đó là cô, nếu như cô nói cho Thang Khải Huân biết, cô có con của anh, anh sẽ như thế nào?
Bỗng nhiên, cô rất muốn thử một lần, đầu óc cô giống như choáng váng, cô thật sự bắt xe đến công ty anh.