Thang Khải Huân không biết là làm sao nữa, mấy năm nay, ôm ấp yêu thương không biết bao nhiêu người, nhưng anh chưa bao giờ liếc mắt nhiều hơn một cái, thế nhưng đêm nay lại có phản ứng với cô gái trang điểm dày cả lớp này...
Thang Khải Huân không thích phụ nữ, xưa nay cũng không đụng vào, cho nên những năm này trợ lý bên người chỉ có Lý Huyền, giờ phút này, lý trí nói cho Thang Khải Huân biết anh nên dừng lại, nhưng thân thể không có cách nào khống chế được, anh không nên uống say như vậy, vào ngày sinh nhật Hải Diêu...
Thang Khải Huân muốn quên Hải Diêu đi, dù không thể quên được cũng nên cách xa một chút, bởi vì anh biết Hải Diêu không yêu anh, anh không thể ngốc giống như trước kia nữa.
Mà giờ khắc này, tình cảm đè nén suốt sáu năm bỗng nhiên được phát tiết, Thang Khải Huân cuối cùng vẫn mất đi lý trí, cởi áo sơ mi ra, lộ ra cơ bụng sáu múi vô cùng dụ hoặc.
Anh cúi đầu xuống, lưu luyến trằn trọc hôn lên môi Hải Diêu, Hải Diêu cảm thấy eo cô như sắp nát, chân thì bị người kia tách ra quấn quanh vòng eo người kia, thân thể mềm mại bị dày vò, dần dần chịu không nổi nữa khóc lên..
Thang Khải Huân nằm ở trên ngực của Hải Diêu, thở hổn hển, tóc đen ẩm ướt dán lên trán, trên thân thể Hải Diêu thì dày đặc dấu hôn, ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên vào chiếu lên gương mặt đang ngủ say của Hải Diêu, Khải Huân nhìn vò gương mặt bị nước mắt làm trôi hết lớp trang điểm, đột nhiên không biết đang
là mơ hay là thực.
"Diêu Diêu... Phải em không?" Khải Huân lẩm bẩm, rồi lại cúi đầu hôn lên đôi môi sưng đỏ kia, men say và mỏi mệt cuốn tới, Khải Huân ôm chặt lấy Hải Diêu, chìm vào giấc ngủ...
Có lẽ do trên người đau dữ dội, Hải Diêu ngủ cũng không ngon, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, thì chuông điện thoại vang lên bên tai, Hải Diêu nhắm mắt mò mò di động, mơ mơ màng màng nghe máy, bên kia là giọng con trai có vẻ như rất gấp: "Alo! anh Huân ah! Anh đang ở đâu đấy?"
"Anh tìm ai cơ?" Đầu Hải Diêu đau như muốn nứt ra, căn bản không biết mình đang nói cái gì.
Tần Mộ đang hút thuốc thiếu chút nữa thì bị sặc chết, căn bản anh không nghĩ Thang Khải Huân đang ở cùng phụ nữ nha!
"Cô, cô là ai?"
"Tôi không biết..."
"Cô không biết? Vậy được rồi, tôi hỏi cô, tại sao cô lại cầm điện thoại của anh Huân?"
"Tôi có cầm điện thoại của ai đâu chứ?"
"Hả? Thế cô biết Thang Khải Huân không?"
"Anh nói ai? Thang, Thang Khải Huân á???" Hải Diêu mở mắt ra, bật người dậy, trong nháy mắt tỉnh rượu hơn phân nửa.
Cô giật mình nhìn qua người đang nằm bên cạnh, thấy khuôn mặt quen thuộc, lại lạ lẫm kia...