Đường Yên đắng chát cười một tiếng, đây cũng là báo ứng đi, hiện tại Duy Dương nửa sống nửa chết mỗi ngày đều đau khổ cai nghiện, cô ấy đau thấu tim gan, đây chính là báo ứng của cô ấy!
*
"Diêu Diêu... Nếu không, tớ đi mua giúp cậu que thử thai a?" Lúc Hải Diêu bước ra khỏi phòng vệ sinh sau lần thứ ba chạy vào nôn, Thịnh Hạ cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng.
Hải Diêu khoát khoát tay, ảm đạm cười một tiếng, cô nhớ tới việc lần trước mang thai, lần kia cũng là như thế này, cô không ngừng nôn mửa, nhưng sau cùng lại là một trò cười.
Mà dạ dày cô không tốt, cô cũng biết, có lẽ là một tháng này ở bệnh viện luôn ăn cháo loãng và thức ăn kèm, đêm nay ăn nhiều như vậy cũng có chút chịu không nổi.
"Không cần, chỉ là trong dạ dày có chút không thoải mái." Hải Diêu cảm thấy cả người bủn rủn khó chịu, cô ngồi xuống ghế sofa, vô lực xoa huyệt Thái Dương."Diêu Diêu... Tớ cảm thấy không giống." Thịnh Hạ có chút ấp a ấp úng: "Hay là vẫn mua que thử một chút đi, cũng không phí bao nhiêu sức lực."
Hải Diêu thấy dáng vẻ đàng hoàng chững chạc của cô ấy, lại cảm thấy buồn cười: "Cậu rất hiểu nha, sao lại có kinh nghiệm thế."
Mặt Thịnh Hạ trắng bệch, cô ấy cầm túi đi ra ngoài: "Chẳng may có thai thật, xem cậu khóc thế nào!"
Hải Diêu dựa vào ghế sofa nhìn cô ấy đi ra ngoài: "Sao lại mang thai..."
Còn chưa dứt lời, trái tim Hải Diêu đột ngột căng thẳng!
Đoạn thời gian này sóng gió không ngừng, cô ấy đã sớm ném việc kia lên tận chín tầng mây! Nhưng nếu là... Buổi tối hôm đó, cô thật sự có đứa con của Thang Khải Huân...
Hải Diêu hung hăng đập vào đầu mình một cái, chuyện này dù chỉ tưởng tượng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nếu quả thật xảy ra, cô ấy nhất định sẽ điên mất!
"Thế nào?" Thịnh Hạ đảo quanh ngoài cửa phòng vệ sinh:
"Tớ nhớ sau khi cậu ly hôn với Lục Thế Quân, kỳ kinh nguyệt còn tới như thường..."
Hải Diêu nắm que thử, sắc mặt đã trắng như tờ giấy, Thịnh Hạ nhìn biểu cảm là lạ của cô ấy, vội vàng cướp lấy que thử, hai vạch màu đỏ đập vào mắt.
"Diêu Diêu, đứa nhỏ này là của ai, là Lục Thế Quân sao?" Thịnh Hạ có chút không dám tin, chiếu theo tính tình bướng bỉnh của Hải Diêu, sau khi ly hôn tuyệt đối sẽ không nảy sinh quan hệ gì với anh ta!
Hải Diêu nhẹ nhàng lắc đầu.
"Vậy là của ai?" Thịnh Hạ chỉ cảm thấy mình cũng hỗn loạn, những năm nay cô ấy có thể thấy rõ tình cảm của Hải Diêu đối với Lục Thế Quân, cô làm sao có thể cùng người khác...
"Tớ không biết, ngày sinh nhật đó, tớ uống quá nhiều..." Hải Diêu đưa tay cầm lấy que thử, lại liếc qua một cái rồi ném vào trong thùng rác: "Hạ Hạ, ngày mai tớ sẽ đến bệnh viện, tớ không muốn đứa bé này."
"Diêu Diêu... Cậu muốn bỏ đứa bé này sao?" Trong mắt Thịnh Hạ có sự hoảng sợ: "Cái này sẽ khiến thân thể bị tổn thương..."
"Chẳng lẽ sinh ra sao? Mới sinh ra đã không có ba, cả đời đều bị người ta lạnh nhạt chế giễu, Hạ Hạ, như vậy rất vô trách nhiệm với đứa bé."
Hải Diêu nắm chặt tay cô ấy, giọng nói có chút suy yếu; "Hạ Hạ, tớ không thể giữ đứa bé này..."
"Vậy tớ đi với cậu, cậu đừng sợ Diêu Diêu, tớ sẽ ở bên cậu." Thịnh Hạ nhìn dáng vẻ khó chịu của cô ấy liền không đành lòng: "Ngày mai chúng ta cùng đến bệnh viện."