Anh ta đứng dậy, thấy biểu cảm sửng sốt của cô, bất giác mỉm cười, đưa tay muốn chỉnh lại tóc mái cho cô, nhưng lại bị cô né tránh theo bản năng.
Cô tự nhiên tránh né khiến anh ta hơi ngẩn người, nhưng chỉ một lát anh ta đã khôi phục như thường, lẳng lặng nhìn cô, dáng người đứng thẳng như một cây tùng bách.
"Diêu Diêu, em không có ý định giải thích với anh sao?" Ánh mắt của anh ta chậm rãi nhìn đến bụng cô, trong giọng nói lộ ra sự dịu dàng khác lạ.
Ánh mắt Hải Diêu run lên, cô lập tức thu hồi suy nghĩ, chợt quật cường quay đầu đi: "Tôi không có cách nào, tôi đã uống thuốc tránh thai, nhưng đứa bé vẫn tới!"
Lục Thế Quân nhướng mày, ghé sát bên tai cô thấp giọng nói: "Sao lúc trước anh nỗ lực như vậy mà không có kết quả?"
Hải Diêu cười lạnh một tiếng: "Lục tiên sinh thật sự là quý nhân hay quên, chắc hẳn lần này tránh thai thất bại cũng là vì lúc trước uống quá nhiều thuốc tránh thai nên sinh ra sức đề kháng đi."
Lục Thế Quân đưa tay vuốt ve cằm, trầm thấp ho khan một tiếng: "Diêu Diêu, sao trước kia anh không phát hiện mồm mép của em lại lợi hại như vậy?"
Hải Diêu không muốn để ý tới anh ta, quay người liền đi vào trong tiệm.
Lục Thế Quân thuận tay nhấc cái túi trên mặt đất đi theo cô vào trong: "Em đang mang thai đừng tự mình làm việc nhà..."
"Tôi không có phúc khí được người ta hầu hạ!" Hải Diêu cướp lấy cái túi, quay người đi vào nhà bếp.
Lục Thế Quân lại đi theo sau, nhà bếp rất nhỏ hẹp, cả người của anh ta gần như dán lên lưng cô: "Diêu Diêu, em về nhà với anh đi."
"Lục tiên sinh thật biết nói đùa." Hải Diêu mở vòi nước nhanh chóng rửa rau, giọng nói không mặn không nhạt.
"Anh nói thật." Hai tay Lục Thế Quân vòng qua eo cô,
giọng nói phát ra ngay bên tai cô.
Hải Diêu rửa rau một hồi, cô dứt khoát tắt vòi nước, xoay người lại lẳng lặng nhìn anh ta: "Được, anh đuổi Trình Nhã Như đi, tôi lập tức trở về với anh."
Lục Thế Quân không ngờ tới người luôn nhu thuận như cô lại nói ra lời này, không khỏi sững sờ, Hải Diêu lại trở tay đẩy anh ta ra, xoay người sang chỗ khác: "Anh đi đi."
"Diêu Diêu..."
Hải Diêu đứng ở nơi đó, mím chặt môi, không hề nói một câu nào, cô lẳng lặng nhìn vào mặt Lục Thế Quân, ánh mắt của cô không giận không vui, cũng tìm không được ánh sáng lúc trước nữa.
Lục Thế Quân chỉ cảm giác mình có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không thốt ra được, thời gian lẳng lặng lưu chuyển giữa hai người.
"Anh đã biết." Không biết qua bao lâu, Lục Thế Quân bỗng nhiên nhẹ nhàng lên tiếng: "Hôm nay Đường Yên đã nói hết cho anh biết việc xảy ra vào ngày kỷ niệm một năm rồi."
Hải Diêu sớm có chuẩn bị tâm lý, nghe vậy chỉ nhíu mày, biểu cảm nhàn nhạt: "Ừm, sau đó thì sao."
Ngón tay Lục Thế Quân hơi nắm lại, trên khuôn mặt luôn ưu nhã ung dung lại mang theo mấy phần giãy dụa cùng chần chờ, nhưng một lát sau, anh ta liền bình tĩnh nhìn Hải Diêu: "Thật xin lỗi."
Quen biết nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy anh ta hạ thấp tư thái thốt ra ba chữ này.