Editor: hemaniko
Tấn Sóc Ngôn cảm thấy đi cùng học cùng con trai, mệt hơn so với tăng ca làm việc thâu đêm nhiều.
Hắn mới bước ra từ phòng học, liền phát hiện bên ngoài đang có một đám cha nhìn thì trẻ trung nhưng vẻ mặt mệt mỏi như muốn lìa trần.
Đám người đó ngày thường là những đoá hoa trên cao, là người thành công trong cuộc sống giống hắn, và đây là lần đầu tiên bọn hắn bị con mình dập tơi tả như vậy.
Có người thấy Tấn Sóc Ngôn đi ra, lập tức dùng vẻ mặt hoạn nạn có nhau nhìn về phía hắn.
Đại khái là do cảnh ngộ giống nhau, một đám đàn ông trẻ trung nhưng đã là hoa có chủ sinh ra một chút tia cảm thông với nhau.
Đặc biệt là lúc chơi cùng đám trẻ, rõ ràng là nam nhân thân hình cao lớn uy mãnh, lại phải khom lưng cẩn thận chăm sóc bọn nhỏ, sợ mình sơ ý làm đau tổ tông nhỏ.
Ngày thường đi bận bịu chém gϊếŧ trên thương trường cả tháng, cũng không là gì so với hôm nay.
Bởi vì gặp được Trần Hàm Tinh cùng cháu trai của hắn, Tống Kiêu Kiêu còn lo lắng An An sẽ được phân vào cùng ban với tiểu Nặc.
Tuy tiểu Nặc là một đứa con nít, nhưng tưởng tượng đến Trần Hàm Tinh liền nhịn không được mà xây dựng tuyến phòng thủ vững chắc.
Chị họ của Trần Hàm Tinh là mẹ đơn thân, con trai cô ta lúc nào cũng đi theo Trần Hàm Tinh. Trong trí nhớ mơ hồ của nguyên chủ, cô nhớ ra Trần Hàm Tinh từng nói muốn giúp chị mình dạy dỗ tiểu Nặc.
Đều nói người một nhà giống nhau y đúc, nhân phẩm Trần Hàm Tinh như vậy còn dạy dỗ trẻ con, Tống Kiêu Kiêu thật sự không dám khen ngợi đứa trẻ mà thằng khốn này dạy dỗ.
Thời điểm nghỉ ngơi Tống Kiêu Kiêu đi ra ngoài tìm Tấn Sóc Ngôn, còn Tấn Sóc Ngôn thì đang ngồi nghe người cha già khác giảng dạy bí kíp trông con.
Bên trong đám người có mấy người nhận ra Tấn Sóc Ngôn, biết được thân phận không đơn giản của hắn, muốn nhân cơ hội kết bạn vị phật sống này.
Nếu là ngày thường Tấn Sóc Ngôn sẽ không phản ứng với những người này, nhưng nghe được chuyện thú vị của bọn họ cùng con, nhịn không được mà dừng chân nghiêm túc lắng nghe. Muốn học tập từ những người này về tình thương của cha.
Bởi vì đây là thời gian nghỉ ngơi của đám nhóc, nên nhóm những bà mẹ đi ra khỏi phòng học, đại đa số là đi tìm chồng mình.
Diện mạo của Tống Kiêu Kiêu thập phần hoàn mỹ, đứng ở bên trong những người mẹ trẻ trung xinh đẹp, thì thân ảnh của cô vẫn nổi bật như thường.
Vừa ra tới Tống Kiêu Kiêu nhìn xung quanh một chút, thời điểm nhìn thấy Tấn Sóc Ngôn hai mắt cô phát sáng.
Lúc Tống Kiêu Kiêu dẫm lên giày cao gót đi tới hướng này, có không ít đàn ông nhìn qua hướng mà cô đi.
Mọi người đang suy đoán nữ nhân xinh đẹp như vậy, sẽ là vợ của ai trong đám bọn họ? Thời điểm nghĩ như vậy, bước chân của Tống Kiêu Kiêu đã dừng trước mặt Tống Sóc Ngôn.
Nhìn thấy Tống Kiêu Kiêu dừng ở trước mặt Tấn Sóc Ngôn, đám người cũng không có đặc biệt kinh ngạc. Thật ra lúc cô đi tới, nhiều người đã đoán ra vị này có khả năng là phu nhân của Tấn tổng.
Trong mắt họ chỉ có đàn ông có tiền có quyền lại có sắc, mới có thể xứng đôi với người phụ nữ xuất chúng như vậy.
Tống Kiêu Kiêu không để ý ánh mắt của người khác, cô cho Tấn Sóc Ngôn ánh mắt ý nói hắn tới gần mình.
Tấn Sóc Ngôn nhìn thân ảnh nhỏ xinh ở phía trước, đối mặt với ánh mắt cực kì hâm mộ của mọi người, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Hắn suy nghĩ trong lòng: Nếu những người này biết hắn cùng vợ mình thật ra chỉ là vợ chồng hợp đồng, thì không biết bao nhiêu người cười nhạo hắn vô năng.
Hơn hai mươi năm trước Tấn Sóc Ngôn nỗ lực trở thành nhân trung long phượng, nỗ lực kiếm tiền khiến cho cuộc sống mẹ mình ngày càng tốt lên.
Cuối cùng hắn thành công, trở thành nhân trung long phượng mà người người ao ước.
Nhưng hắn biết trên phương diện tình yêu, hắn chỉ là kẻ thất bại, hắn không có diện mạo gây thiện cảm với phái nữ giống Trần Hàm Tinh, càng không có chiêu trò hoa mỹ dỗ dành nữ nhân của Trần Hàm Tinh.
Dù vậy hắn cũng không hâm mộ Trần Hàm Tinh, hắn chính là chướng mắt những thủ đoạn không lên được mặt bàn của Trần Hàm Tinh, tên Trần Hàm Tinh này càng trơ trẽn hơn khi có quan hệ qua lại với phụ nữ đã có chồng.
Trong mắt Tấn Sóc Ngôn tình yêu là độc nhất, không phải xuất phát từ những lời nói xu nịnh lẫn nhau.
Tống Kiêu Kiêu không biết Tấn Sóc Ngôn đang suy nghĩ gì, cô đi tới chỗ vắng người sau đó đem lo lắng lúc nãy nói ra.
Cô lo lắng đứa trẻ tên tiểu Nặc kia, về sau sẽ bắt nạt An An.
Nhưng điều làm Tống Kiêu Kiêu cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Tấn Sóc Ngôn nghe xong lời cô lại nói: “An An sớm hay muộn cũng phải trưởng thành, có người muốn hãm hại con, cô cũng không có biện pháp che chở con cả đời”
Chúng ta sớm muộn gì cũng phải thử buông tay, để con đi trên con đường đã chọn, nếu không nhẫn tâm, thằng bé thực sự trở bông hoa trong nhà kính.”
Đoá hoa nhà kính, không thể chống nổi mưa sa gió táp ngoài kia.
Tấn Sóc Ngôn có thể nỗ lực cho An An sinh hoạt tốt nhất, nhưng không thể thay thế thằng bé lớn lên.
Hắn không có khả năng xác định mình có thể luôn ở bên người An An hay không, cho nên hắn cần làm hết sức để cho An An trở nên trưởng thành.
Tống Kiêu Kiêu nghe vậy hơi sửng sốt, con mắt xinh đẹp hiện lên tia không đành lòng.
Từ trước đến nay Tống Kiêu Kiêu không phải là người mềm lòng hay thánh mẫu, chính là càng tiếp xúc với An An cô càng đau lòng thay bé.
Nghe được ý tứ của Tấn Sóc Ngôn, Tống Kiêu Kiêu như người mới bước ra từ mộng.
Đúng vậy, cô không thể bởi vì đau lòng An An, mà đem tương lai của nam chủ dưỡng thành thằng vô dụng.
Đều nói mẹ hiền chiều con hư, không thể tưởng tượng được những lời này có một ngày sẽ đặt lên người mình?
Đại khái lúc bốn giờ rưỡi, khoá học buổi chiều liền kết thúc.
Thời điểm buổi sáng An An không có xíu năng lượng nào, thậm chia còn sợ hãi môi trường xa lạ. Nhưng tới chiều, vì có ba và mẹ ở bên liền nhanh chóng hoà nhập với không khí của nhà trẻ.
Nếu mà ở nhà trẻ có thể chơi cùng ba và mẹ, đối với An An mà nói đây là một việc vô cùng hạnh phúc.
Thời điểm sắp trở về, Tấn Sóc Ngôn đã gọi cho mẹ mình trước.
Lưu Du San nghe được cháu nội nhỏ rất thích ở nhà trẻ, cả người ngay lập tức tốt đến mức không thể tin.
Tuy rằng Lưu Du San yêu thương An An nhất, nhưng cũng