- Chắc cũng sắp tới nơi rồi nhỉ.
Fujiki nói, mắt nhìn máy đếm bước chân đeo ở thắt lưng. Máy này không chỉ đếm bước chân mà còn dựa vào độ dài sải bước đã nhập sẵn để hiển thị số mét đã đi nên họ đỡ vất vả hơn hẳn so với lúc đi đến trạm kiểm soát số 1.
Theo chỉ thị trong máy chơi điện tử, đầu tiên phải đi 5520 mét về hướng Bắc. Hiện tại họ đã đi được vừa tròn 5500 mét.
- Tiếp theo là Tây 2660 mét. Vậy gần đây chắc chắn phải có đường rẽ về bên trái... A! Chỗ này phải không?
Không biết có phải do nằm ngay hướng đón gió không mà dãy núi đá bên tay trái có dấu hiệu bị phong hóa rõ rệt hơn hẳn những chỗ khác, bề mặt có vô số vết nứt khiến Fujiki có cảm tưởng chỉ cần chạm nhẹ vào là đá sẽ rơi rụng lả tả. Ở giữa hai ngọn núi, có một lối đi rộng khoảng 50-60 centimet, so với "đường rẽ", gọi nó là kẽ nứt trên tường đá thì đúng hơn.
- Đây thật à?
Fujiki nhìn chằm chằm vào nơi nhỏ hẹp trước mắt, không tin được rằng nó sẽ kéo dài đến hơn 2 kilomet. Song, theo la bàn thì đó đúng là hướng Tây.
- Dù gì cũng có tìm thấy đường nào khác đâu, đúng không?
Nói rồi, Ai trả số trên máy đếm bước về 0 rồi lách người chui vào khe đá. Fujiki cũng thao tác tương tự rồi theo sau cô.
Một lát sau, cái khe bắt đầu rộng ra. Có vẻ họ đã đi đúng đường.
Ngẩng đầu nhìn lên sẽ thấy phía trên là một mặt đá màu nâu đỏ, đây đó phủ từng mảng từng mảng màu xám trắng, rộng khoảng 1 mét, cao gần 3 mét, khiến người ta liên tưởng đến một tờ giấy rách bươm.
- Chỗ này cứ như tổ kiến trắng ấy - Ai nói.
- Thế á? Cô rành về động vật nhỉ.
Ai không nói gì nữa, có vẻ không quá hứng thú với đề tài này.
Ở đâu có loài kiến trắng làm tổ to thế nhỉ? Fujiki tự hỏi. Chắc chắn phải là vùng nhiệt đới, có khi chỗ này thuộc châu Phi thật cũng nên. Người bình thường như anh, vốn không bao giờ nghiên cứu gì về côn trùng, thì cũng chỉ đoán được đến thế thôi.
Đi thêm khoảng 100 mét, họ ra khỏi hẻm núi, thay vào đó là đồng cỏ xanh bao la bát ngát. Rải rác khắp nơi là những vật thể nhìn như bia mộ cao hơn đầu người. Tới gần mới thấy tất cả đều là tổ kiến trắng.
Để chắc chắn không bị lạc hướng, Fujiki giơ la bàn lên, vừa đi vừa đối chiếu.
- Này, cô có nghĩ như vậy là ổn không?
- Ơ? Có vấn đề gì à? Đường cũng rộng ra rồi còn gì, với lại cũng đâu có chỗ rẽ nào khác để đi về phía Tây...
- Không phải thế, ý tôi là việc chọn đi lấy thông tin ấy. Giờ nghĩ lại thì có lẽ chọn lương thực hoặc vật dụng phòng thân sẽ an toàn hơn...
Ai nhìn Fujiki với vẻ ngán ngẩm.
- Bây giờ anh nói thế cũng có ích gì nữa đâu. Chúng ta đi đến tận đây rồi...
- Tôi biết, nhưng...
- Trời ạ, đàn ông đàn ang mà không quyết đoán gì hết!
Đàn ông đàn ang mà không quyết đoán gì hết à? Fujiki cười chua chát. Kyoko cũng hay cằn nhằn anh như thế.
- Bây giờ hết cách rồi đấy! Chẳng lẽ đến tận đây rồi anh còn mà anh muốn quay lại à?
- Không - Fujiki lắc đầu.
- Nếu thấy bất an như thế thì đáng ra ngay từ đầu anh không nên nghe theo tôi - Ai bĩu môi - Tôi chỉ dựa vào trực giác thôi chứ chẳng có cơ sở gì cả.
Kể cũng đúng, Fujiki nghĩ, tại sao anh lại chọn thứ mơ hồ như "thông tin" theo lời cô ấy nhỉ? Tiền đặt cược lần này còn là tính mạng của bản thân nữa chứ.
Không, không phải thế. Lựa chọn này là phán đoán của chính anh.
- Tôi cũng nghĩ đường này là đúng - Anh nói.
- Do trực giác mách bảo?
- Hơi khác một chút. Hồi xưa tôi từng chơi những trò giông giống thế này. Như cô đã nói, lựa chọn đầu tiên đa số đều dùng để cài bẫy người chơi. Lựa chọn của số đông hầu hết đều sai...
Có điều, lựa chọn cái khác lạ nhất cũng không chắc sẽ đúng. Rốt cuộc thì chọn "thông tin" trước là đúng hay sai đây?
Cả hai im lặng hồi lâu, rồi Ai đột ngột nói:
- Này, chúng ta bạn đồng hành đúng không?
- Ừ, sao thế?
- Anh mà nhớ ra được điều gì là phải thành thật nói cho tôi biết đấy nhé. Biết đâu dựa vào đó mà kí ức của tôi cũng sẽ quay lại.
- Từ đầu đến giờ tôi vẫn nói cho cô mà.
- Thật không?
- Thật.
- Tôi có cảm giác phải gần một nửa những người ở trạm kiểm soát số 1 đã nói dối. Ít nhất cũng có hai, ba người nhớ lại được nhiều hơn phần họ công khai. Có lẽ họ biết hết về trò chơi này rồi cũng nên.
- Sao cô nghĩ thế?
- Thái độ của họ đáng nghi lắm. Anh Fujiki không cảm thấy gì hết à?
Fujiki gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Quả thật anh cũng nghĩ như Ai. Có người đã nhớ ra chuyện trước khi bị đưa đến đây, nhưng lại không công khai thông tin cho cả nhóm. Từ đó, anh có thể đoán ra một phần đặc tính của trò chơi.
Anh nói với Ai:
- Rất có thể đây là một trò thuộc dạng zero-sum.
- Zero-sum là gì?
- Là trò chơi giống kiểu tranh nhau một chiếc bánh bị giới hạn. Thay vì "zero-sum", chắc gọi là "tổng phần thưởng có hạn" thì cô sẽ thấy dễ hiểu hơn. Vì tổng phần thưởng nhận được bị giới hạn, nên nếu có một người lấy nhiều hơn những người còn lại thì đương nhiên sẽ có người phải gánh lấy "phần bị thiếu" đó.
- Nói cách khác là phải cạnh tranh?
- Đúng thế. Phần lớn các môn thể thao, cờ vây hay cờ Shogi đều là những trò zero-sum điển hình. Kì thi đầu vào hay ganh đua để thăng tiến cũng vậy. Thậm chí, nếu nói từ quan điểm tranh giành tài nguyên bị giới hạn thì hầu hết các hoạt động xã hội của loài người đều thuộc phạm trù đó.
- Ra thế... Anh Fujiki chắc giỏi toán lắm nhỉ.
Fujiki thấy có gì đó là lạ trong lời nói của Ai. Mới chỉ nghe đến trò zero-sum thôi thì thường chẳng mấy ai lập tức liên tưởng tới toán học...
- Dù gì thì tôi cũng đã tốt nghiệp khoa Toán học, chuyên ngành Lý thuyết trò chơi.
- Đúng rồi, đêm qua anh có nói từng làm cho một công ty chứng khoán nhi?
- Ừ. Trước đây từng có thời kì mà các công ty tài chính rất hay tuyển dụng những người học khoa Toán ra đấy.
- Thị trường chứng khoán cũng thuộc dạng zerosum à?
- Không. Vì trong thị trường chứng khoán, có lúc tất cả đều được hoặc đều mất nên không được tính là zerosum - Fujiki liếc nhìn máy đếm bước rồi nói tiếp - Nếu chúng ta đang tham gia một trò zero-sum, vốn được mặc định là các người chơi phải cạnh tranh dữ dội, thì tình huống bây giờ khá nguy hiểm. Bởi vì, giả sử trò này không giới hạn số người về đích thì còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, chứ ngược lại, nghĩa là nếu số người sống sót và lấy được tiền thưởng bị giới hạn...
... Thì các người chơi sẽ phải nghĩ cách loại bỏ, thậm chí gϊếŧ hại những người khác, bằng bất cứ giá nào.
Fujiki không dám nói hết câu.
Trường hợp xấu nhất là sẽ chỉ có duy nhất một người chiến thắng. Lúc ấy, dù hiện tại có là bạn đồng hành đi chăng nữa, sớm muộn gì anh và Ai cũng sẽ phải đối đầu.
- Tuy tôi không hiểu lắm những chuyện phức tạp ấy nhưng... - Ai hướng đôi mắt to tròn, long lanh về phía Fujiki - Nếu đó là chuyên ngành của anh thì chắc anh biết cách để chiến thắng, đúng không?
- Làm gì có chuyện đó... - Fujiki thở dài - Lý thuyết trò chơi không có ích gì trong thực tế hết.
- Thế á?
- Thực ra cũng không hẳn là không có. Nhưng nếu ứng dụng bậy bạ thì chắc chắn sẽ thua. Lý thuyết trò chơi chỉ đúng với tiền đề "tất cả những người tham gia chơi đều hành động một cách hợp logic vì lợi ích của bản thân". Song, trên thực tế, không phải lúc nào con người cũng hành động theo lý trí. Chỉ có những người trung thành với lý thuyết trò chơi mới làm vậy. Những hành động rập khuôn theo lý thuyết trò chơi sẽ rất dễ bị người khác đoán được, cho nên hiện tại người ta đang nghĩ đến việc thay lý thuyết trò chơi bằng lý thuyết kịch hóa kèm theo phân tích tâm lý...
Gì thì gì, Fujiki cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn khi cứ vừa đi vừa nói chuyện thế này.
Các ngọn núi đá có sọc ngang màu cam và đen. Đồng cỏ bao la với vô số tổ kiến trắng, trông chẳng khác gì nghĩa địa. Cỏ có lá sắc bén như kim châm. Những bụi cây rậm rạp với gai mọc tua tủa. Không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy sự tồn tại của con người. Bất cứ thứ gì ở đây đều vô cùng kì quái. Nếu đi một mình giữa quang cảnh này, có lẽ anh sẽ bị cảm giác phi hiện thực nuốt chửng.
Bọn họ tìm thấy ngã rẽ cuối cùng khá dễ dàng. Từ đồng cỏ, hai người lại đi vào một hẻm núi khác. Sau khi đi được 520 mét về phía Nam Tây Nam, Ai tinh mắt nhìn ra điểm sáng trên vách đá.
Ai giơ tay hứng lấy điểm sáng. Lập tức, một chấm đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay cô.
- Hoan hô! Trạm kiểm soát đây rồi!
Fujiki lấy máy chơi điện tử trong túi ra, nhấn nút khởi động rồi điều chỉnh cho vị trí cảm ứng hứng lấy tia laze. Nhạc hiệu rẻ tiền quen thuộc lại vang lên.
"Chào mừng đến với TKS số 2 của tuyến phía Bắc.
Nơi này cung cấp thông tin."
Fujiki nuốt nước bọt, nhấn nút A.
"(1) Bối cảnh của trò chơi vốn được thiết lập là Sao Hỏa, nhưng thực tế, nơi các bạn đang ở là Trái Đất. Vị trí chính xác của TKS số 2 là vĩ độ Nam 17°22'14", kinh độ Đông 128°46'11".
(2) Nói theo phân chia địa lý thì nơi này nằm trong công viên quốc gia Bungle Bungle vùng Kimberley thuộc Tây Úc, ở Tây Bắc châu Úc."
Tuy Fujiki đoán đúng được Nam bán cầu, song vẫn không ngờ mình đang ở Úc. chẳng biết họ bị đưa đến đây bằng cách nào và vào lúc nào nữa?
Fujiki nhìn Ai.
- Cô có biết Bungle Bungle không?
Ai lắc đầu.
- Chịu, tôi chưa nghe thấy cái tên ấy bao giờ.
(3) Bungle Bungle hình thành vào kỷ Devon, cách đây khoảng 360 triệu năm. Ban đầu là một vùng sa thạch rộng lớn bằng phẳng, mưa gió bào mòn nhiều năm khiến các rãnh biến thành vực sâu, những phần còn lại biến thành núi đá tạo nên quang cảnh huyền ảo như ngày nay. Phần đất trong sọc màu đỏ có bề mặt phủ lớp sắt mỏng đã bị oxy hóa, phần đen là thổ nhưỡng nhiều nước có chứa nhiều vi khuẩn Cyanobacteria. Núi đá của Bungle Bungle rất dễ lở nên tuyệt đối cấm leo núi.
(4) Bungle Bungle được cho là nói lái từ Purnululu, cái tên do thổ dân Úc đặt cho vùng đất này. Ngoài ra, cũng có người nói 'Bungle Bungle' có nguồn gốc từ một loại cỏ tên Bundle Bundle.
(5) Trong Bungle Bungle có hơn bảy mươi vực sâu lớn nhỏ trải dài 25 kilomet theo hướng Bắc Nam, chiều rộng theo hướng Đông Tây là 30 kilomet. Công viên đóng cửa vào mùa mưa, tức từ tháng Giêng đến tháng Ba hằng năm.
Nước mưa làm tất cả các con đường đều ngập bùn, dẫn đến giao thông tắc nghẽn. Do đó, trong khoảng thời gian này, ngay cả kiểm lâm cũng không đóng quân trong công viên. Bên ngoài Bungle Bungle là đồng cỏ bạt ngàn, thị trấn gần nhất cách đó cũng phải hơn 300 kilomet. Vì vậy bỏ chơi giữa chừng để chạy trốn không khác gì hành vi tự sát."
- Hăm dọa trắng trợn nhỉ! - Fujiki lẩm bẩm. Tuy nhiên, anh hiểu rằng các thông tin trên máy đều là sự thật. Bên tổ chức trò chơi chẳng có lý do gì để phải lừa gạt họ mấy chuyện này.
"(6) Người nào bất chấp những cảnh báo trên và có ý định rời khỏi trò chơi, không chỉ bị tước đoạt tư cách 'người chơi' mà còn phải chịu hình phạt nặng nề.
(7) Vật dụng ở TKS số 2 nằm dưới phiến đá phẳng cách đây 40 mét về phía Nam."
Fujiki ấn nút A nhưng không hiện thêm thông điệp nào khác nữa.
- Hết rồi á? Chỉ có thế này thôi sao?
Cơn giận bất giác trỗi dậy khiến anh chỉ muốn ném máy chơi điện tử vào vách đá.
- Đã có thể chọn phía Nam là thức ăn, phía Đông là vật dụng sinh tồn... Ấy thế mà đổi lại chỉ là... thứ rác rưởi vô tích sự này... Khốn kiếp!
Ai cũng thất vọng tràn trề, song, nhận thấy cơn giận dữ đang dâng trào của Fujiki, cô ngẩng lên, rụt rè nói:
- Cũng là thông tin quan trọng mà.
- Quan trọng?
- Đây là nước Úc, nên là... không cần phải lo có sư tử, hơn nữa cũng đoán được đại khái sẽ có những loài vật nào...
- Phải rồi, cùng lắm thì cũng chỉ cần dè chừng chuột túi hay gấu túi thôi nhỉ.
Nghe Fujiki nói đầy vẻ châm biếm, Ai lập tức cúi đầu.
Nghĩ có đổ lỗi cho Ai cũng không giải quyết được gì, Fujiki hít sâu để lấy lại bình tĩnh rồi đọc thông điệp lần nữa. Biết đâu sẽ có thông tin quan trọng hơn ẩn giấu sau những dòng chữ ấy.
Tuy không tìm thấy mật mã hay câu đố như đã kì vọng, nhưng có một câu khiến Fujiki chú ý: Bối cảnh của trò chơi vốn được thiết lập là Sao Hỏa.
"Vốn được" là sao?
Đơn giản muốn nói đây là bối cảnh do nhóm người đứng sau trò chơi này nghĩ ra thôi, hay còn có hàm nghĩa nào đó? Bởi mỗi thông điệp từ phía tổ chức trò chơi có vẻ đều đã được tính toán đến từng câu từng chữ, nên rất có thể bên trong nó còn cất giấu những thông tin khác nữa, và chỉ những ai phát hiện được chúng mới có cơ may sống sót.
Dựa vào từ "vốn được", chắc chắn trò chơi này mô phỏng một nguyên tác nào đó.
Thấy Fujiki đăm chiêu suy nghĩ, Ai tưởng anh đang rất thất vọng, bèn an ủi:
- Thôi nào, anh thất vọng sớm quá đấy. Chúng ta đi lấy vật dụng ở mục (7) đi. Biết đâu sẽ tìm được thứ gì hữu ích.
Fujiki nhìn Ai đầy oán trách. Bỗng dưng mình lại đi nghe lời cô ta để rút lá thăm đen đủi này. Anh không cách nào xua đi suy nghĩ ấy dù biết mình chỉ đang tìm cớ đổ lỗi cho Ai.
- 40 mét... Cô đi lấy đi.
Fujiki ngồi xuống tảng đá, rút điếu thuốc quý giá đã hút được phân nửa ra, châm lửa, nghĩ chắc chẳng có thằng đàn ông nào đã 40 tuổi đầu mà còn hờn dỗi như học sinh mẫu giáo giống mình.
Bởi đã kì vọng quá cao nên giờ đây sự thất vọng trong anh lại càng lớn. Anh có cảm giác cả đời mình là một chuỗi đầy rẫy những thất bại, khiến anh gần như muốn buông xuôi tất cả.
- Được rồi...
Ai đi một mình, vừa đi vừa theo dõi máy đếm bước. Một lúc sau, cô đứng lại, nhìn vào tảng đá to phẳng dưới chân, xung quanh là đám cỏ xanh mọc tua tủa trên nền đất.
Cô vạch đám cỏ như dương xỉ sang bên, phủ phục trên tảng đá, rồi thọc cả hai tay xuống đáy, định nâng tảng đá lên nhưng nó không hề nhúc nhích.
- Anh Fujiki! Giúp tôi một tay!
Fujiki đứng dậy. Tuy rất tò mò với thứ nằm bên dưới tảng đá, anh vẫn kiềm chế không chạy ngay lại chỗ Ai, mà cố ý đi thật chậm.
- Cái này, nặng quá...!
- Cô nâng như thế sẽ bị đau hông đấy. Khuỵu gối và hạ thấp trọng tâm xuống.
Fujiki quan sát tảng đá. Bề mặt bên trên có màu cam, dựa vào độ lớn thì nó cũng phải nặng tới 100 kilogam. Anh và Ai quyết định đào cát ở xung quanh rồi mới hợp sức để nâng lên.
Đến khi nâng lên rồi, họ lại không thể lật ngược tảng đá để tiện bề tìm kiếm vì nó quá to. Đang lúc bối rối, Fujiki chợt liếc thấy một vật bọc trong túi nhựa giấu ở phía dưới, bèn đưa chân khều bọc đó ra.
- Hết cả hơi... Cứ tưởng gãy tay đến nơi rồi.
Vừa buông tay khỏi tảng đá, Ai thở phào nhẹ nhõm. Fujiki nhặt cái bọc bị văng xa khoảng 3 mét lên, gỡ lớp túi nhựa bao bên ngoài.
- Có thế chứ! Quả nhiên không phải chỉ có ngần ấy thông tin!
Bên trong là một băng trò chơi cùng loại với cái đang nhét trong máy chơi điện tử và hai vật gì đó giống như tấm lưới màu xanh lá cây được cuộn tròn có dải rút hai bên. Nhận ra đó là lưới chống ruồi, hai người trùm luôn lên đầu. Nhờ thế mà những đợt công kích dai dẳng của đám ruồi cũng bớt khó chịu hơn hẳn.
Hình vẽ trên băng hiển nhiên là nhân vật chính của trò chơi, một loài động vật có mỏ như chim và gương mặt đáng yêu giống hệt chú vịt Donald nổi tiếng của Disney. Nếu trực tiếp đưa nhân vật này vào sản phẩm bán ra thị trường thì chắc chẳng mấy chốc sẽ bị bắt vì tội vi phạm bản quyền.
Fujiki thay băng mới vào máy chơi điện tử rồi khởi động lại. Khác với trước đây, nhạc lần này là giai điệu rock nhẹ nhàng sôi động.
Trên màn hình, nhân vật chính của trò chơi phiên bản tô màu xuất hiện.
"Xin chào! Tôi là bé Duckbilli Prati. Rất vui được gặp các bạn."
Nó xoay lưng về phía màn hình, vẫy cái đuôi như của hải ly rồi quay lại nháy mắt với bọn họ. Lúc này, Fujiki mới nhận ra đó không phải vịt, mà giống thú mỏ vịt hơn.
"Không bị mờ mắt bởi thức ăn và dụng cụ, các bạn đã rất sáng suốt khi chọn tôi! Xuất sắc! Tất nhiên, các bạn sẽ không có vũ khí nhưng đổi lại, tôi sẽ cung cấp cho các bạn những thông tin quý báu làm phần thưởng. Đầu tiên là... phải rồi, đầu tiên bé Prati sẽ nói về cách phán đoán độ tương thích!"
Bé Prati vừa lắc ngón trỏ tay phải vừa bắn từng tràng giải thích như súng liên thanh. Có vẻ băng này không cần bấm nút A để chạy. Những dòng chữ cứ lũ lượt xuất hiện trên màn hình mà không cần biết người xem đã đọc xong hay chưa khiến Fujiki hoa cả mắt.
"Chuyên mục này sẽ tận tình giải thích về mối tương quan giữa các bạn - những người đã sáng suốt chọn thông tin, và những người đã chọn các vật dụng khác. Đầu tiên là nhóm chọn vật dụng sinh tồn. Họ là mẫu người theo chủ nghĩa hiện thực và hành động theo lý tính. Ở chừng mực nào đó, là đối tượng có thể thương thuyết, cho nên nếu có thể, hãy cố gắng giữ quan hệ tốt với họ. Tuy nhiên, nó không có nghĩa các bạn phải làm đồng minh với họ từ đầu đến cuối. Tiếp theo là nhóm chọn vật dụng phòng thân. Những người đó đã nhìn thấu việc hợp tác ban đầu chỉ là trò lừa bịp và đoán được tất cả sẽ phải chiến đấu với nhau khi trò chơi đi vào hồi kết. Cần phải cảnh giác với họ. Tốt hơn hết là giữ khoảng cách để có thể chạy trốn bất cứ lúc nào. Nhưng, đáng sợ nhất phải kể đến những kẻ đi lấy lương thực. Hơi ngoài dự đoán nhỉ? Đây là lời cảnh báo dành cho các bạn, ban đầu thì không sao, có điều tới giai đoạn sau, tuyệt đối không được đến gần những kẻ ấy. Tại sao à? Xin lỗi nhé, giờ tôi chưa thể tiết lộ được. Lát nữa sẽ có bảng tổng kết vật dụng, các bạn hãy vừa xem vừa ngẫm nghĩ nhé."
- Nó nói những người đi lấy lương thực nguy hiểm nghĩa là sao?
Ai thì thầm bên tai Fujiki. Song, anh đang bận theo dõi những dòng chữ trên màn hình tinh thể lỏng nên không trả lời.
So với vấn đề Ai đang quan tâm, anh cảm thấy chuyện bên tổ chức trò chơi đã thừa nhận việc hợp tác giữa các người chơi chỉ là trò bịp bợm quan trọng hơn nhiều. Lại còn "tất cả sẽ phải chiến đấu với nhau khi trò chơi đi vào hồi kết". Chiến đấu ở đây, có lẽ sẽ theo đúng nghĩa đen, là một cuộc tàn sát lẫn nhau.
"Tiếp theo là 'Lớp học sinh tồn của bé Prati'! Chuyên mục này sẽ cung cấp cho các bạn thật nhiều tri thức thiết yếu để có thể sống sót ở Bungle Bungle! Nhân lúc cao hứng, tôi sẽ công khai luôn bản tóm tắt."
Bé Prati vừa khép mở mỏ liên tục vừa đi vòng quanh trên màn hình, hai con mắt đen dao động lên xuống như hai túi cát trong trò tung hứng của trẻ con.
"Đầu tiên là cơ bản của cơ bản: Thứ tự ưu tiên! Thông thường, khi lâm vào tình huống nguy hiểm thì nên chú trọng những vấn đề theo thứ tự sau: nước, nơi trú ẩn, hơi ấm, thức ăn. Tuy đó là thường thức, song, trật tự này sẽ thay đổi tùy theo tình huống. Vì hiện tại Bungle Bungle đang là mùa mưa nên không cần phải lo lắng về nước. Nhiệt độ cao và ổn định, do đó cũng không cần quan tâm đến việc giữ ấm."
Fujiki nín thở dán mắt vào màn hình, cố không để sót bất kì thông tin nào. Ai cũng giữ nguyên tư thế, nhòm qua vai Fujiki, gắng sức đuổi theo các con chữ.
"Ngoài ra, các loại hạt và đậu hầu như đều có chứa độc tố. Tuy giống rau củ được gieo trồng nhưng thực ra, chúng là những loài thực vật hoang dã và có mức độ nguy hiểm nhất định. Tốt nhất là nên tránh việc ăn chúng, trừ phi biết chắc giống đó an toàn. Tại Bungle Bungle, thực vật có thể ăn được mà chúng tôi khuyên dùng là những loại sau:
(1) Hoa Banksia và hoa Grevillea. Hình minh họa nằm bên tay trái, chứa nhiều mật, có thể đưa miệng lại gần hoa, hút trực tiếp.
(2) Cây Blackboy. Hình thù đặc biệt quá phải không? Vì có