Phải chạy thôi. Cảm giác nôn nao trong ngực đang thúc giục tôi làm điều đó.
Phải chạy thôi. Ấy là lời mách bảo của bản năng sinh tồn được khắc sâu trong tiềm thức.
Phải chạy thôi. Nếu tôi không muốn chết, không muốn bị ăn tươi nuốt sống.
Tôi đứng dậy và quan sát xung quanh. Bầu trời sáng mờ mờ, mặt đất phủ bóng đen. Tôi đang đứng giữa một ngã ba đường. Núi đá tròn hai bên đổ bóng đen ngòm trên đất.
Chạy đi đâu bây giờ?
Có ai đó thì thầm bằng giọng trầm thấp, đầy ác ý bên tai.
Tại đây bạn phải chọn, bên trái hoặc bên phải.
Nếu chọn bên trái, sẽ bị gϊếŧ chết sau hai phút.
Nếu chọn bên phải, có thể kéo dài thêm một chút thời gian.
Tôi chọn bên phải, bước nhanh như chạy. Tuy muốn nhanh chóng đi được càng xa càng tốt nhưng không khí đặc quánh như chất lỏng khiến cơ thể tôi rất nặng nề, Dù cố đến thế nào đi nữa thì vẫn chỉ có thể tiến về phía trước với tốc độ như rùa bò.
Dưới bóng những cây cột xếp thành hai hàng và đặt song song với nhau là những người đàn ông vô gia cư đang ngủ say sưa mà không biết chuyện gì đang xảy ra. Mạng sống của họ chỉ còn được tính bằng từng giây từng phút. Không cảnh báo cho họ biết nguy hiểm đang tới gần cũng chẳng khác gì việc đẩy họ vào chỗ chết... Cảm giác tội lỗi cùng nỗi đau đớn tột cùng khiến sống mũi tôi cay cay, nước mắt lăn dài xuống má. Nhưng, muốn sống thì không được phép dừng lại. Tôi không phát ra bất kì tiếng động nào, bước nhanh trên con đường tối om.
Hình như có thứ gì đó rất nguy hiểm đang đến từ phía sau.
Ngoảnh lại, tôi nhìn thấy những con mắt phát sáng xuất hiện trong một hẻm núi ở đằng xa. Không chỉ một, hai con, mà là cả rừng mắt. Chúng đảo tới đảo lui tìm kiếm như đang có ai đó cầm đèn pin rọi khắp nơi, rồi khựng lại khi vừa nhìn thấy tôi.
Dù biết mình có chạy cũng không thoát, tôi vẫn bám lấy tia hi vọng nhỏ nhoi, tiếp tục chạy cho tới những phút cuối cùng.
Tiếng la hét chói tai truyền đến từ sau lưng. Những người vô gia cư đang bị ăn tươi nuốt sống. Tiếng nhai xương rau ráu. Máu bắn tung tóe, ướt đẫm vỉa hè bằng đá. Những con người vô tội ấy vừa run như cầy sấy vừa kêu lên thất thanh.
Tôi vừa thầm cầu nguyện vừa cắn chặt răng tiếp tục chạy, song cũng chỉ được vỏn vẹn 2-3 mét.
Chẳng mấy chốc sẽ tới lượt tôi.
Chân bủn rủn, cơ thể không còn chút sức lực nào.
Không. Tôi không muốn chết.
Cứu tôi với...
Có ai đó đang nhìn tôi từ đàng xa.
Kyoko... không... là Ai.
Một luồng hơi lạnh chạy dọc theo xương sống.
•••
Sự hãi. Cơ bắp toàn thân căng cứng, Fujiki chồm dậy.
Anh nhận ra mình đang nằm dưới một bầu trời đầy sao. Ở Nhật anh chưa thấy nhiều sao như thế bao giờ, nhiều đến mức anh có cảm tưởng chúng sẽ rơi xuống đất bất cứ lúc nào.
Toàn thân lấm tấm mồ hôi.
Tim gần như ngừng đập.
Thử đặt tay lên đống tro tàn, lạnh cóng.
Anh đảo mắt nhìn quanh. Không có đôi mắt phát sáng nào cả.
Chỉ có vài con muỗi hổ vừa đập cánh vo ve vừa bay vòng quanh. Cả anh và Ai đều đang đội lưới chống ruồi, tuy nhiên, tay là phần duy nhất không được che chắn nên đã bị đốt đến mười mấy chỗ.
Có lẽ âm thanh ghê tởm mà anh nghe thấy trong mơ chính là tiếng đập cánh này.
Anh thở phào nhẹ nhõm rồi với tay lấy bình nước, từ tốn uống.
Cảm giác lạnh lẽo trôi xuống thực quản khiến anh dần bình tĩnh lại sau cơn ác mộng.
Fujiki nhìn về phía Ai. Cô vẫn đang ngủ say. Có lẽ, cô đang có một giấc mơ đẹp cũng không chừng.
Vừa định lại gần nhìn khuôn mặt khi ngủ của Ai thì anh đột nhiên có ảo giác là cô đã tỉnh, vì cả hai mắt cô đều đang hé mở. Dưới ánh trăng, hình ảnh ấy khiến anh giật nảy người. Không kịp suy nghĩ gì, anh giơ cả hai tay ra định lay cô dậy. Song, cuối cùng anh vẫn không làm vậy mà chỉ đứng nhìn một lúc rồi quay lại chỗ ngủ của mình.
Fujiki nhìn đồng hồ. Kim giờ được quét bột dạ quang đang nằm bên trên số 4 một chút. Vậy là mới 4 giờ kém. Anh nằm xuống, cố gắng tự dỗ mình vào giấc ngủ để giữ gìn sức lực nhưng mãi mà vẫn không chợp được mắt. Rốt cuộc, anh thức luôn đến tận sáng.
Mặt trời vừa lên là Fujiki lập tức đi kiểm tra mặt đất chỗ nhìn thấy những đôi mắt phát sáng tối hôm qua. Song, vì đất nơi đó bị bao phủ bởi đá nhỏ và cát mịn nên anh chẳng tìm được một dấu chân nào.
- Có chắc là chỗ này không?
- Chắc mà. Tất cả có sáu đốm sáng, tức là ba con.
- Biết đâu lại là người thì sao?
Ai lắc đầu:
- Vị trí của mắt quá thấp. Trừ phi họ đang bò ra mặt đất.
Fujiki cảm thấy Ai nói cũng đúng. Tuy nhiên, giả sử đó là một loài động vật như chó hoang thì việc chúng không gầm gừ hay sủa một tiếng nào, chỉ im lặng biến mất nghe thật khó tin.
Đương nhiên, ở Úc có lẽ có rất nhiều loài mà anh chưa từng biết đến, anh cũng không tự tin nói là am hiểu về tập tính của động vật, nhưng...
Quỷ đói.
Nghe thật ngớ ngẩn, có điều cái từ ấy cứ dai dẳng đeo bám lấy tâm trí anh. Fujiki cố nặn ra một nụ cười. Anh cảm thấy thay vì căng thẳng lo lắng, cứ cười cho qua chuyện, biết đâu sẽ tốt cho mặt tâm sinh lý hơn.
Cùng lúc ấy, Fujiki cũng nhận ra Ai đang nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt cứng ngắc, như thể đã đoán được anh đang nghĩ tới cái gì.
- Bây giờ chúng ta làm gì đây?
Fujiki cố gắng giữ bộ dạng tươi tỉnh nhưng có vẻ không thành công lắm.
- Tuy tôi cũng muốn nhanh chóng đi đến trạm kiểm soát tiếp theo, nhưng hiện tại chúng ta cần ưu tiên việc tích trữ lương thực, dựa trên nguyên tắc thứ tự ưu tiên khi sinh tồn mà bé Prati đã nói. Khu vực này có vẻ có tương đối nhiều động vật hoang dã nên tôi đang tính tập trung vào việc săn mồi.
Ai lập tức phản đối:
- Không được! Chúng ta nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
- Tại sao? Vì những con mắt phát sáng hôm qua à?
- Đúng thế. Tôi có dự cảm chẳng lành.
Fujiki trâm tư suy nghĩ. Thịt kì đà đã chằng còn là bao, gần đây lại còn có nguồn nước nên lựa chọn tối ưu trước mắt là nghỉ lại thêm một ngày để thu thập đủ lương thực dự trữ rồi mới đi tiếp. Mặt khác, thật lòng mà nói thì từ đêm qua đến giờ, bản thân anh cứ thấy bứt rứt không yên. Hơn nữa, trực giác của Ai đang mách bảo họ nên rời khỏi chỗ này ngay lập tức. Ở trạm kiểm soát số 1, lựa chọn làm theo lời cô ấy đã cho ra một kết quả vô cùng chính xác. Thế thì, bây giờ họ nên làm gì đây? Dựa vào lý luận hay nghe theo trực giác?
Trong lúc phân vân, Fujiki bất giác thọc tay vào túi và sờ thấy quyển sách trò chơi. Anh lấy nó ra, nghĩ rằng biết đâu sẽ có tình huống tương tự. Dù không thể chắc chắn sẽ tránh được toàn bộ Bad End nằm rải rác khắp cuốn sách, nhưng ít nhiều gì cũng có cơ sở để phán đoán lựa chọn nào là đúng.
Anh lật nhanh từng trang sách, cuối cùng dừng lại ở trang có nội dung anh cần.
74
Đêm qua, bạn nghe thấy những tiếng kêu la ngắt quãng, bi thương của bọn quỷ đói. Có vé chúng vẫn còn cách đây khá xa. Mặt khác, ánh sáng của "Pha lê triết gia" cáng lúc càng mạnh, báo hiệu nơi cất giấu báu vật đã ở rất gần.
Bạn phải lựa chọn đi tiếp hay dừng chân tại chỗ này.
Đi tiếp, đến trang 218. Dừng lại, (đến trang 769.
- Cái này... Lẽ nào chuyện tối qua cũng là một phần của trò chơi? - Ai nói với giọng run run.
- Chưa chắc. Nếu là thú hoang thì rất có thể mọi chuyện chỉ tình cờ xảy ra thế thôi. Có điều, nếu lần trước đã đúng thì có khả năng lần này cũng sẽ không sai. Tôi cảm thấy chúng ta nên làm theo quyển sách này.
- Theo như trong sách thì lựa chọn nào là đúng?
- Có lẽ là phải đi tiếp. "Tôi bị báu vật mê hoặc, quyết định ở lại chỗ này, rồi bất ngờ bị bọn quỷ đói từ dưới đất chui lên ăn thịt." Bad End.
-... Thế thì...
- Cô nói đúng. Ở lâu một nơi bị những sinh vật mà ta không biết là gì rình rập, quá nguy hiểm. Chúng ta xuất phát ngay thôi.
Tính tới thời điểm hiện tại, quãng đường từ trạm kiểm soát số 3 đến trạm kiểm soát số 4 là xa nhất, hơn 15 kilomet. Tuy nhiên, nếu xét tới việc cả hai muốn tránh thật xa nơi này thì việc ấy rất đúng ý họ.
Fujiki và Ai định lên đường ngay sau khi ăn sáng xong, nào ngờ chỗ thịt kì đà ít ỏi còn sót lại đã bốc mùi thối rữa.
Ai bèn lắc đầu:
- Không được, thịt này hỏng rồi.
Bọn họ đã biết trước rằng nhiệt độ trong ngày ở đây rất cao, vào mùa mưa thì độ ẩm cũng phải lên đến gần 100%. Có điều, nếu thịt động vật thối rữa nhanh thế này thì tình hình lương thực của họ sẽ rất đáng báo động.
Vì không đủ thời gian để đặt bẫy bắt động vật nên có lẽ họ nên tìm và dự trữ lương thực loại thực vật ăn được trước khi lên đường thì hơn. Nghĩ vậy, Fujiki và Ai đi hơi lệch khỏi đường chính, vào khu vực có cây cối để tìm kiếm những loại có thể dùng làm thức ăn. Hai người tìm thấy rất nhiều quả màu vàng có đường kính khoảng 1-2 centimet, còn cẩn thận đối chiếu với hướng dẫn của bé Prati ở trạm kiểm soát số 2. Quả họ tìm được đúng là mận dại, có tên khoa học là Buchanania obovata. Vị hơi giống mận khô, là loại có chứa nhiều vitamin C nhất trong tất cả các loại hoa quả. Bọn họ còn may mắn phát hiện cây Terminalia carpentariae ở ngay gần đó. Quả có màu như màu trái đào đang héo úa mọc trên thân cây to lớn, hình như thổ dân Úc gọi nó là "đào dại". Hương vị giống hệt đào sấy khô. Tuy ăn luôn được, nhưng vì sợ ăn một lúc quá nhiều sẽ bị tiêu chảy nên cả hai đều chỉ bỏ bụng vài quả và cố gắng nhặt mang theo nhiều hết mức có thể.
Bởi mất nhiều thời gian cho việc tìm kiếm thức ăn, lúc Fujiki và Ai khởi hành đến trạm kiểm soát số 4 thì mặt trời đã lên cao. Mồ hôi túa đầy trên trán, lại đang đội lưới chống ruồi trên đầu nên càng nóng thêm, có điều, nếu cởi ra cho mát thì hiển nhiên, họ sẽ lập tức bị hàng đàn ruồi đen tấn công tối tăm mặt mũi.
Hai người đi trong im lặng, chỉ thỉnh thoảng kiểm tra máy đếm bước chân, cố gắng tiết kiệm năng lượng một cách triệt để, Có lẽ vì thế mà sức tập trung của họ bị phân tán khá nhiều. Vừa chui ra khỏi khe nứt của núi đá, Fujiki đột ngột đứng khựng lại. Ai cũng dừng bước, dõi mắt theo hướng Fujiki đang nhìn.
Phía trước là hai kẻ có bề ngoài kì quặc.
Từ khuôn mặt, cổ, cho đến bắp tay lực lưỡng, tất cả phần da thịt lộ ra ngoài đều được bôi thứ gì đó giống phẩm màu đã phai. Có lẽ đó là đất sét màu nâu đỏ trước khi khô lại. Đã vậy, bên trên còn vẽ những họa tiết khó hiểu màu đen. Quanh mắt và miệng bị bôi đen xì như dân nghiện nhạc rock.
Hai kẻ ấy có vẻ không lường được việc sẽ đụng phải nhóm Fujiki ở đây, vẫn giữ nguyên tư thế cảnh giác. Fujiki nhận thấy cả hai đều mang vũ khí trên tay. Người thấp hơn đang cầm một con dao Camillus cỡ lớn; còn người khống lồ phía sau thì cầm một con dao Machete to bản có lưỡi cong vút, lưỡi dao dài tới hơn 50 centimet.
- Cậu Seno? Cậu Funaoka?
Fujiki thử gọi. Lưỡi khô khốc thành ra giọng nghe hơi khàn. Nhìn dáng người, ít nhất anh có thể nhận ra ngay Seno, suy ra người còn lại hẳn là Funaoka.
Chắc cái mặt nạ bằng bùn dị hợm kia dùng để tránh ruồi. Hơn nữa, vào ban đêm, muỗi sẽ thay ruồi đến tấn công nên có lẽ nó cũng có tác dụng với lũ muỗi khát máu ở một mức độ nào đó.
Anh nhớ ra việc nhóm Seno đã chọn bình xịt chống bọ của Nhật. Đáng tiếc là nó chẳng có hiệu quả gì với ruồi của Bungle Bungle.
Seno nghe thấy tiếng Fujiki nhưng vẫn không nói gì. Funaoka nhìn qua nhìn lại giữa Seno và Fujiki, một lúc sau mới bắt chuyện:
- Ra là anh Fujiki. Hai người làm gì ở đây?
- Chúng tôi đang trên đường đến trạm kiểm soát số 4.
- Ồ...
Funaoka lại gần, nhìn chòng chọc vào Ai và Fujiki. Ai không nói gì, cũng nhìn hai người kia với ánh mắt giống hệt như thế.
Fujiki hết sức ngạc nhiên trước thái độ của Seno. Mới chỉ một ngày trước, Fujiki vẫn có ấn tượng Seno là người hòa nhã, điềm đạm khác hẳn với bề ngoài. Ấy vậy mà giờ đây anh lại cảm thấy, kẻ đang đứng và chẳng nói một lời trước mặt anh kia vừa ngạo mạn vừa có vẻ gì đó rất tàn nhẫn.
- Xem ra mấy người ăn uống no đủ nhỉ? - Funaoka hỏi với giọng nghi ngờ.
- Cũng tàm tạm, đủ để không chết đói thôi - Fujiki đáp. Có lẽ Funaoka vẫn còn nhớ chuyện anh và Ai không chọn thức ăn lúc phân chia vật dụng.
- Mấy người ăn gì?
- Trái cây.
- ... Giờ có cái gì ăn được ở đây không? - Rốt cuộc Seno cũng lên tiếng, giọng nói đều đều mang lại cảm giác lạnh lùng, hệt như khuôn mặt vô cảm của cậu ta.
- Cũng có một ít - Fujiki trả lời một cách cảnh giác.
Seno bèn trở nên nhún nhường hơn.
- Hai chúng tôi lâu rồi chưa có gì vào bụng. Nếu có gì ăn được thì chia cho chúng tôi với.
Fujiki nhanh chóng quan sát từ đầu đến chân Seno. Lúc mới gặp nhau, người khiến anh cảnh giác nhất chính là Seno. Lỡ phải đánh nhau, với những người không có võ như anh thì thể trạng chính là yếu tố quyết định. Hơn nữa, bây giờ cả Seno và Funaoka đều được trang bị đầy đủ các loại vũ khí, nếu xảy ra tranh chấp, rất có thể anh và Ai sẽ bị gϊếŧ một cách dễ dàng.
- Chúng tôi cũng vất vả lắm mới tìm thấy thức ăn nên không thể cho không được mà phải trao đổi.
- Anh muốn gì?
- Chúng tôi không có một món vũ khí nào cả. Tối hôm qua, chúng tôi nhìn thấy những con mắt phát sáng của dã thú lớn nên thấy rất bất an... Do đó, tôi muốn các cậu nhường cho vài thứ trong số vũ khí đang mang theo để phòng thân kia.
Funaoka nhìn Fujiki bằng ánh mắt xảo quyệt:
- Vũ khí ấy à, chúng tôi cũng chỉ đủ dùng thôi.
Rõ ràng là đã ý thức được vị trí áp đảo của bản thân, nên Funaoka không muốn đưa vũ khí cho nhóm Fujiki, vì việc đó sẽ làm cậu ta mất đi ưu thế hiện có.
- Funaoka! - Đột nhiên, Seno gọi tên Funaoka một cách trống không, nghe sặc mùi đe dọa.
- Hả? S... Sao thế?
Dù Funaoka đang phủ trên mặt một lớp bùn, Fujiki vẫn dễ dàng nhận ra vẻ luống cuống ở cậu ta.
- Đưa bình xịt của mày ra.
- Ơ? N... Nhưng...
- Đưa ra!
Thấy Funaoka ngần ngừ, Seno bất thần đạp vào phần xương hông của cậu ta. Ai giật nảy người. Funaoka bị đạp văng khoảng 2-3 mét, lăn lông lốc trên mặt đất, vừa ôm hông vừa rêи ɾỉ. Vẻ đau đớn quằn quại ấy có lẽ không phải là diễn kịch.
- Tao nói là đưa thì mày phải mau chóng đưa ngay ra.
- H... Hiểu rồi...
Vừa rơm rớm nước mắt, Funaoka vừa đứng lên, lấy từ trong túi ra một bình xịt nhỏ.
- Đối thủ là động vật thì chỉ cần cái này là đủ.
Seno giật lấy bình từ tay Funaoka, đưa cho Fujiki.
Fujiki nhận lấy, quan sát cái bình. Đó là một bình xịt hình trụ dài khoảng 6-7 centimet, có dán nhãn "Khí gas CN, dạng xịt." Không phải loại dùng để chống gấu ở Hokkaido mà hình như là loại chuyên dụng để phòng thân trước những kẻ côn đồ trong thành phố. Nói là vũ khí chứ cái này chủ yếu dùng để tự vệ, không thể làm đối phương bị thương nặng được. Chắc Seno đang đề phòng, sợ bị anh đột ngột tấn công nên mới chọn nó.
Viết tắt của Chloroacetophenone, một loại hơi cay thông dụng trong việc sản xuất các vật dụng phòng thân như bình xịt hay lựu đạn, có công thức hóa học là C8H7ClO.
- Chúng tôi cần đủ cho hai người.
Fujiki hất hàm về phía Ai. Tuy không biết có thể đòi hỏi đến mức độ nào nhưng anh nghĩ cứ thử xem sao.
Đôi mắt nhỏ trên gương mặt vẽ bùn kì quái của Seno lóe sáng khiến Fujiki giật thót. Anh nuốt nước bọt, đang lo không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo thì nghe Seno nói như gầm gừ:
- Thế anh cho tôi xem đồ ăn đi.
Tình hình trước mắt không cho phép Fujiki từ chối. Anh gật đầu với Ai, rồi hai người đưa đào dại và mận dại ra, xếp trên mặt đất.
- Đây là cái gì?
- Quả dại. Ăn được đấy. Chúng tôi vẫn ăn suốt.
Thực ra sáng nay là lần đầu tiên, song để nhóm Seno yên tâm, anh đã nói dối.
Funaoka ôm hông, đứng dậy với vẻ đau đớn, và buột ra một câu khiến Fujiki sợ điếng người:
- N... Nhưng, hai người... Làm sao biết thứ này ăn được?
- Bằng cách thử. Ngày xưa tôi đã được học cách nhận biết thực vật không rõ nguồn gốc có ăn được hay không ở Hội Hướng đạo. Đầu tiên cho vào miệng nhai hai, ba lần rồi nhổ ra. Sau đó chờ một lúc, nếu không thấy miệng bị tê thì đại khái là ăn được.
- Liều quá nhỉ. Nếu lỡ có độc thì chẳng phải sẽ cầm chắc cái chết à?
- Ít ra bây giờ chúng tôi vẫn còn sống nên có thể bảo đảm mấy quả này đều ăn được.
Fujiki tình cờ liếc thấy máy chơi điện tử đang treo ở bên hông mình, tức thì sợ đến mức mặt cắt không còn hột máu. Miệng túi đựng máy vẫn đang mở tênh hênh, có thể thấy rõ hình minh họa bé Prati được vẽ trên nhãn băng trò chơi. May thay, cả Seno lẫn Funaoka đều không chú ý tới chiếc máy.
Seno nhìn đống quả dại một lúc rồi không thèm nhìn mặt Funaoka, nói:
- Đưa dùi cui ra đây.
Có vẻ lần này Funaoka đã rút kinh nghiệm, lập tức ngoan ngoãn lấy một chiếc gậy màu đen dài tầm 20 centimet, trông như tay cầm xe đạp ra.
- Đây là dùi cui chuyên dụng của cảnh sát.
Seno thuần thục vẩy mạnh dùi cui trong tay. "Cạch!" một tiếng, lực ly tâm khiến nó kéo dài ra gấp đôi lúc trước.
- Lúc thu về thì làm thế này.
Seno dựng dùi cui vuông góc so với mặt đất rồi thả tay cho một đầu chạm vào đá, phần bị kéo dài lúc nãy liền rút ngược vào bên trong.
Xong, Seno ném dùi cui về phía Fujiki. Fujiki lập tức đưa tay bắt lấy, nặng trịch.
Thấy Fujiki bắt đầu thử vung vẩy nó như kiếm gỗ, Seno lại bảo:
- Không phải dùng để đập mà là để chọc. Có thể làm nát xương sườn đấy - Nói xong nhét đống đào dại và mận dại đang chất đầy trên mặt đất vào ba lô.
- Ê, khoan đã, tôi đâu có nói là cho hết! Phần của chúng tôi...
Tuy Fujiki lên tiếng phản đối nhưng Seno hoàn toàn phớt lờ.
Ở Bungle Bungle, tác dụng của bình xịt hơi cay và dùi cui chằng biết được bao nhiêu, nhưng thức ăn thì khác. Bất cứ ai nhìn vào cũng thấy cuộc trao đổi này không công bằng, song Fujiki quyết định giữ im lặng. Lỡ như khiến Seno nổi giận thật và vịn vào cớ đó để dùng vũ lực chiếm đoạt thì anh sẽ mất cả chì lẫn chài. Hơn nữa, anh sợ sự tồn tại của băng trò chơi trong máy bị lộ nếu dây dưa lâu với hai người kia. Thông tin là ưu thế duy nhất mà anh và Ai có được. Nếu nó bị phát hiện, không chừng sẽ bị nhóm Seno cướp mất...
Tốt nhất là phải tìm cách rời xa Seno và Funaoka càng nhanh càng tốt. Bằng động tác tự nhiên hết sức có thể, Fujiki kéo khóa túi đang đựng máy chơi điện tử lại, thở phào nhẹ nhõm.
- Vậy, chúng tôi đi đây. Tạm biệt nhé, chúc may mắn! - Xong, anh giơ tay chào rồi nhanh chóng bước đi. Ai theo sát phía sau.
Fujiki thầm nhủ, phải tỏ ra thật bình thường, không được gấp gáp quá, nếu bị Seno nhận ra là đang chạy trốn thì coi như xong. Vừa đi, anh vừa kìm nén ý muốn quay đầu lại nhìn. Được 50 bước, anh bỗng nghe thấy tiếng hét vang lên từ phía sau. Anh hốt hoảng ngoảnh lại thì thấy Seno đang đứng nhìn xuống Funaoka nằm sõng soài trên mặt đất.
Chắc hai người đó tranh cãi việc chia đống trái cây vừa lấy được, rồi Funaoka bị Seno đánh. Trên khuôn mặt đắp bùn của Funaoka, Fujiki nhìn thấy vết bẩn đen sì của đất đang loang rộng.
Đúng lúc này, Seno cũng hướng mắt về phía Fujiki và Ai. Để biểu lộ thái độ không có ý định can thiệp, Fujiki giơ tay chào Seno một lần nữa rồi rảo bước rời khỏi nơi đó.
Dù Seno và Funaoka đã khuất bóng nhưng phải đến mười phút sau, Fujiki mới dám thở phào ra tiếng. Đường họ vừa đi qua là một con đường thẳng băng không chướng ngại vật nên không sợ bị bám theo mà không biết.
Ai lẩm bẩm:
-... Hết cả hồn.
- Tôi thấy lúc nãy cô có vẻ điềm tĩnh lắm mà.
- Điềm tĩnh mới lạ! - Giọng Ai to hơn hẳn bình thường, có lẽ để giải phóng sự căng thẳng khi đứng trước Seno lúc nãy - Hai người kia đã hoàn toàn thay đổi rồi... Đặc biệt là cái người cao to tên Seno ấy.
- Ờ, tôi cũng thấy bất ngờ. Có lẽ bởi vóc người khổng lồ đó của cậu ta. Tôi đã nghĩ nếu chọc giận Seno thì chắc chỉ còn đường chết, căng thẳng tới mức tôi tưởng tim mình nhảy luôn ra ngoài rồi đấy chứ.
Dẫu đang đi trong bầu không khí nóng bức, Fujiki lại nổi hết cả da gà.
Điều gì đã khiến Seno thay đổi đến thế chỉ trong có một ngày?
Đương nhiên, rất có thể nguyên nhân là do áp lực từ việc phải ở trong trạng thái cảnh giác thường xuyên bởi tính mạng bị đe dọa, hoặc từ nỗi băn khoăn trước những chuyện phi lý đã và đang xảy ra. Nhưng, anh có cảm giác mọi chuyện không đơn giản như thế. Xem chừng ở Bungle Bungle đang tồn tại một thứ gì đó giống như yêu tinh có khả năng thay đổi bản chất con người...
Hay là việc có nhiều vũ khí cũng ảnh hưởng đến tinh thần? Bởi vì một khi có vũ khí trong tay, thế nào con người ta cũng sẽ có xu hướng muốn sử dụng chúng, để rồi vô thức tìm mọi cách, mọi cớ để thực hiện hành vi bạo lực. Với lại, lớp hóa trang bằng bùn gớm ghiếc ấy...
- Có lẽ trông bọn họ đáng sợ lạ thường là tại khuôn mặt đó chăng? - Fujiki vừa nghĩ vừa nói - Con người lúc nào cũng căn cứ vào thái độ và biểu hiện của đối phương để lựa chọn phương thức ứng xử mà, đúng không? Vậy nên, khi bị che đi thông tin quan trọng nhất là khuôn mặt thì đương nhiên chúng ta sẽ cảm thấy bất an khi giao tiếp với họ.
Mặt khác, biết đâu lúc nãy hai người đó bực bội vì đang đói cũng nên. Sau khi bình tĩnh lại, anh cảm thấy hơi xấu hổ vì bộ dạng hoảng loạn của mình lúc nãy.
- Chắc không? - Ai ra chiều không tán thành lắm - Đúng là trông bọn họ hung dữ vì trát bùn lên mặt, hiềm nỗi không chỉ có vậy.
- "Không chỉ có vậy" là sao?
- Đeo mặt nạ không chỉ thay đổi vẻ ngoài mà còn ảnh hưởng đến nội tâm của người đó - Thấy Fujiki chau mày khó hiểu, Ai giải thích - Trước đây, đã có lúc tôi cảm thấy vô cùng đau khổ, chỉ muốn nhanh chóng chết quách đi cho xong... Ngày nào cũng nghĩ tới những chuyện bi quan. Thế rồi, có người đã chỉ cho tôi một cách, rằng đeo "mặt nạ" thì sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều.
- Mặt nạ?
- Anh Fujiki có biết từ "persona" không?
Hình như anh thường thấy cái từ ấy xuất hiện trong máy tính xách tay và thẻ tín dụng thì phải...
- "Persona" là tiếng La tinh, có nghĩa là tính cách con người. Tiếng Anh "personality" cũng bắt nguồn từ từ này, vốn dĩ dùng để chỉ việc các diễn viên đeo mặt nạ, chuyển tính cách của vai diễn thành tính cách của mình.
Ai giảng giải những kiến thức chuyên môn ấy rạch ròi ngoài sức tưởng tượng. Fujiki cảm thấy khó hiểu, không biết cô tích lũy ở đâu được ngần ấy kiến thức.
- Lúc đầu tôi cũng tin rằng tính cách là phần trung tâm của trái tim, nguyên lý chi phối mọi hành động của con người. Có điều, thực tế là không hẳn vậy. Có người nói, tính cách chỉ là tổng hợp những phương thức ứng xử được con người tự trang bị để đối phó với các tình huống họ gặp phải ở thế giới bên ngoài, đặc biệt là trong các mối quan hệ.
- Cũng giống chuyện cùng một người mà đối với A thì như Phật, với B thì lại thành quỷ?
Ai gật đầu:
- Anh Fujiki từng làm việc trong công ty nên chắc chắn đã trải nghiệm chuyện tương tự thế nhiều hơn tôi. Ví dụ, một người từ nhân viên bình thường, dựa vào việc được những người xung quanh đối xử như trưởng phòng sau khi thăng tiến, người ấy cũng bắt đầu tạo cho mình một "tính cách của người quản lý" mà trước đó không hề tồn tại. Đến khi bị cắt giảm biên chế, tham gia vào một băng đảng thì lần này, người đó lại học hỏi từ sở thích ăn mặc của các đàn anh, cách biểu lộ cảm xúc cho tới cách nói chuyện, tự tạo cho mình một nhân cách mới khiến người bình thường phải sợ hãi...
Tuy có hơi bị kịch hóa nhưng những gì Ai nói đều đúng trọng tâm.
- Thế tức là cô cũng đã đeo mặt nạ à?
- Ừ, một cái thuộc loại hàng đặt theo yêu cầu... - Ai cười bí hiểm - Phụ nữ lúc nào mà chẳng đeo mặt nạ. Chỉ cần là phụ nữ thì ai cũng vậy thôi, tôi biết rõ vẻ bề ngoài quan trọng với họ đến mức nào. Cách cư xử của phụ nữ khác hẳn khi so sánh giữa lúc trang điểm cẩn thận và lúc để mặt mộc còn gì.
Nghe cô nói thế, Fujiki mới nhớ hình như Kyoko cũng từng nói câu tương tự.
Đáng tiếc là vợ chồng anh chẳng mấy khi nói chuyện với nhau như thế này, song, trước khi quan hệ giữa anh và cô hoàn toàn đổ vỡ, anh vẫn hay ngắm hình ảnh Kyoko ngồi trang điểm trước gương mà không biết chán. Khi ấy, cô đang kẻ viền mắt bằng vẻ mặt vô cùng tập trung. Bắt gặp ánh nhìn của anh, cô liền phì cười rồi nói anh nhìn cái gì thế, nói rằng đối với phụ nữ, việc trang điểm cũng giống hệt như việc mặc áo giáp...
- Gần đây có trào lưu các ông trung niên mệt mỏi tổ chức câu lạc bộ giả gái với nhau đúng không? Dựa vào việc ăn mặc như phụ nữ, họ chạy trốn khỏi áp lực và trách nhiệm quá lớn mà mình phải gánh vác hằng ngày.
Có điều, nếu gương mặt bị che phủ không phải bởi son phấn mà là bùn đặc có hình thù kì dị thì tâm lý sẽ bị ám chỉ thay đổi theo chiều hướng nào nhỉ?
Nếu là trong tình trạng phải chịu