Hạ Tuy Trầm ngồi trên sô pha, ánh đèn sáng chiếu lên bờ vai, khiến bộ tây trang màu xám nhạt càng nổi bật hơn, tôn lên khí chất của người đàn ông, lại mang thêm cả vài phần cầm dục.Mà khí chất này là một kiểu không ai có thể nguỵ trang thành được, cho dù có nguỵ trang rất tốt, nhưng vẫn có thể từ những điểm nhỏ nhìn ra được.Cố Thanh Sương cảm thấy cổ tay mình nóng đến phát bỏng, chỉ thấy hai ngón tay anh vuốt ve theo đường tĩnh mạch rất nhỏ trên cổ tay cô, một đường lướt xuống, sau đó đan tay vào bàn tay cô.Động tác nhỏ không phát ra tiếng động, khiến toàn thân cô lập tức như bị buộc chặt, tự tin thường ngày bay đi đâu hết: “Tôi cũng đã giải thích rõ ràng cho anh rồi…..”Nếu là người đàn ông khác, Cố Thanh Sương đã không giải thích rồi, đến cả ánh mắt cũng lười cho ấy chứ.Hạ Tuy Trầm rất bình tĩnh hỏi: “Giải thích rõ ràng rồi?”Trong mắt Cố Thanh Sương có chút mơ hồ, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ từng câu từng chữ thế kia vẫn không khiến cho anh nghe rõ hay sao?Yên lặng một hồi, lại không nghĩ ra được chỗ nào không rõ ràng.
Hai người vẫn mười ngón tay đan nhau như vậy, khiến cô càng không có cách khống chế cảm xúc, vì thế bèn hít sâu: “Hạ Tuy Trầm, tay của nữ minh tinh không thể nắm chặt như vậy được, anh buông ra trước, tôi xin lỗi anh?”Hạ Tuy Trầm thấy cô cố tránh ánh mắt khỏi anh, đôi mắt khẽ chớp vài lần.Cố Thanh Sương là một người phụ nữ tỉnh táo và thông minh, cho dù là ở đâu, đều biết rõ bản thân mình muốn gì, không thích chơi trò dây dưa không rõ này.
Thỉnh thoảng cô sẽ giả vờ không hiểu gì cả, dùng để phân rõ ranh giới với đối phương.Ví dụ như lúc này đây, cô cố ý phớt lờ đi phản ứng kì lạ giữa quan hệ của hai người.Yên tĩnh vài giây, Hạ Tuy Trầm dùng lực kéo cô ngồi xuống bên cạnh, không đợi Cố Thanh Sương phản ứng lại, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Nếu như anh không lầm thì….Tối nay em cho anh leo cây, là vì đi gặp người đàn ông đưa em về lúc nãy.”Trong quá trình giải thích, Cố Thanh Sương chỉ nhàn nhạt nhắc đến Thẩm Tinh Độ một lần.Ai ngờ vấn đề lại nằm ở đây, cô hết lời: “Anh ăn nói kiểu gì vậy, cái gì mà bảo tôi vì đi gặp Thẩm Tinh Độ, anh ta là nam chính của bộ phim kia, tối nay xuất hiện ở bữa tiệc đó không phải rất bình thường sao?”Ánh mắt thâm sâu của Hạ Tuy Trầm nhìn cô, ngữ điệu không chút gợn sóng, rất bình tĩnh nói đến một chuyện: “Vì vậy hắn ta đưa em về?”Cố Thanh Sương bị anh nhìn chằm chằm.
căng da đầu nói: “Thẩm Tinh Độ là con trai của bố dượng cũ của tôi, năm tôi hai mươi tuổi, mẹ tôi kết hôn với chú ấy, tôi cùng mẹ đến ở Thẩm gia, sống cùng nhà với người anh trên danh nghĩa kia một năm….”“Chỉ ở cùng một năm?”“Được rồi, mẹ tôi và bố Thẩm Tinh Độ từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, tôi và anh ta miễn cưỡng cũng được coi là như vậy?”Cố Thanh Sương cũng không giấu diếm, mà thực sự nghiêm túc nhắc đến mình và Thẩm Tinh Độ chẳng có gì cả, hai người mặc dù tuổi tác tương đồng, nhưng trước giờ tính cách lại không hợp.
Năm đó, không phải là Thẩm Tinh Độ cố tình thả sâu róm vào váy mới của cô, thì là cô đi lấy son môi của mẹ, vẽ bậy lên bồn cầu trong phòng hắn.Nói ra thì, nếu không phải Thẩm Dục gán ghép lung tung, cô đã bỏ quên nhân vật này ở sau đầu rồi.Đốt ngón tay Cố Thanh Sương khẽ run lên, nói với anh: “Tối nay là tôi sai rồi, anh có thể buông tay ra không?”Hạ Tuy Trầm cả một hồi không nói lời nào, đến khi Cố Thanh Sương sắp mất hết kiên nhẫn, mới chậm rãi buông tay cô ta, sau đó thong dong hỏi cô: “Vậy em định bù đắp cho anh thế nào?”Cố Thanh Sương xoa ngón tay sắp cứng đờ của mình, đột nhiên nghe thấy lời này, trong mắt chứa đầy ngạc nhiên.Đây là bồi thường mua bán gì vậy, còn chưa trả được nhân tình trước đó, lại nợ thêm anh một chuyện phải bù đắp rồi?Cô khẽ bĩu môi, ngang ngạnh nói một câu: “Tôi không biết.”Hạ Tuy Trầm suy nghĩ một hồi, giọng điệu kia, giống như đang tốt bụng giúp cô giải một vấn đề khó vậy: “Mỗi ngày đều phải gửi cho anh một tin nhắn về chuyện hàng ngày của em, chuyện hôm nay sẽ được bỏ qua.”Từng câu từng chữ, làm như anh là người ‘quân tử không chấp kẻ tiểu nhân’, sau này sẽ không tính sổ chuyện cũ với cô vậy.Cố Thanh Sương nhịn lấy, cố giương ra nụ cười: “Mỗi ngày trừ việc quay phim thì là tham gia mấy hoạt động thương nghiệp, không có gì mới mẻ cả.”Hạ Tuy Trầm ngồi rất tuỳ ý, cánh tay đặt lên thành ghế sau lưng cô, khoé miệng như mang theo ý cười: “Em không bằng lòng?”“Sao có thể chứ.”Khoảng cách dễ dàng đυ.ng chạm này, khiến cổ Cố Thanh Sương nổi da gà, sắp không chịu đựng thêm được nữa rồi.Cả đầu chỉ nghĩ đến việc mau tiễn lão Phật gia này rời khỏi:___ “Hân hạnh được tiếp đón.”Bên ngoài trời đen như mực, bầu không khí mang đậm sự mát mẻ của trời thu.Cố Thanh Sương với đôi giày cao gót đi bên cạnh Hạ Tuy Trầm, đi thằng đến vị trí của chiếc xe được đỗ bên đường.Ánh đèn đường chiếu xuống, cô chủ động mở cửa hàng ghế sau cho người đàn ông, đôi môi đỏ thiếu chút nữa thì đã thốt lên bốn chữ ‘mời về, không tiễn’.
Mà Hạ Tuy Trầm quay qua nhìn cô hai giây, sau đó cởi chiếc áo vest máu xám nhạt xuống, khoác lên bờ vai mảnh mai của cô.Cố Thanh Sương không muốn mặc, nhưng lại thấy bàn tay của người đàn ông đưa đến, không nhanh không chậm giúp cô sửa sang một chút.Bầu không khí trở nên yên tĩnh đến kì lạ, đến cả hơi thở cũng trở nên khắc chế, nhẹ nhàng.Cô khẽ chớp mắt, vô tình chú ý đến hình bóng người đàn ông được phản chiếu lên khung cửa kính màu đen, ở rất gần cô, ngón tay cài từng chiếc khuy một, động tác không có gì khác với ngày thường.Chỉ là khi cài đến cúc ở vị trí ngực, anh khẽ dừng lại một chút, giọng điệu mang theo chút ấm áp: “Bộ này rất đẹp.”Cố Thanh Sương một hồi mới ý thức được, rằng anh đang khen bộ sườn xám trên người cô đẹp, sau đó bèn giương tay nắm lấy cà vạt của anh kéo, khoảng cách càng gần hơn nữa, cô nhìn sườn mặt anh tuấn của người đàn ông, đôi môi đỏ thốt ra từng câu từng chữ nhấn mạnh: “Không phải là váy anh tặng đẹp, rõ ràng là do tôi từ nhỏ đến lớn đã xinh đẹp rồi.”Chiếc cà vạt vốn ngay ngắn của anh bị cô kéo lệch, ánh mắt có chút bất đắc dĩ, đang định nắm lấy tay cô.Cố Thanh Sương dựa lên thân xe, biết được người đàn ông này trước nay chưa từng ăn mặc cẩu thả, lòng báo thù mạnh mẽ nổi lên, vươn tay ra cởi chiếc cúc áo sơ mi bên trên cùng của anh, sau khi cảm thấy rằng mình đã chiếm thế thượng phong, vô cùng đắc ý vỗ tay chạy lấy người.“Hạ tổng, tạm biệt.”Cố Thanh Sương đi thẳng về khách sạn, cũng không ngoảnh đầu lại nhìn Hạ Tuy Trầm với chiếc áo sơ mi xệch xoạc đứng bên cạnh xe với biểu cảm gì.Sau khi đi qua đại sảnh, đứng ở trước thang máy, cô mới không nhịn được mà bật cười.Cô đứng dưới ánh đèn vàng ấm áo, gương mặt nhỏ nhắt vốn đã xinh đẹp, khi cười lên, con mắt, đôi mày càng thêm kiều diễm, rất dễ thu hút ánh mắt của người khác.Cố Thanh Sương nhìn thầy có người, bàn tay đặt lên chiếc áo vest trên người, ngay lập tức trở lại với biểu cảm thanh cao, lạnh nhạt.Sau đó, dẫm lên đôi giày cao gót bước vào thang máy.–Sau khi quyết định Thẩm Tinh Độ nhận vai nam chính của [Bình Lạc Truyện], ngày hôm sau đạo diễn đã chọn xong ngày để tiến hành lễ khai máy.Lịch trình ba tháng sau đó, những hoạt động thương nghiệp của Cố Thanh Sương đều bị huỷ bỏ, chuyên tâm quay phim.
Mà trước lúc đó, cô tranh thủ đến Lệ thành một chuyến, sau khi thăm hỏi thầy xong, lại không ngại vất vả trở về đoàn phim ngay trong đêm.Trong khoảng thời gian này cô cũng không gặp lại Hạ Tuy Trầm, nhưng lại vẫn duy trì liên lạc, những lúc nghỉ ngơi sau khoảng thời gian