Dư Mạn Đông là quản lý của toà nhà nào đó ở khu F, phát hiện gần đây có một người đàn ông anh tuấn đầy mị lực chuyển đến, bình thường anh mặc đồ ngủ màu đen xuống lầu, dáng cao chân dài, cổ áo không thích cài kĩ, cứ để như vậy, lộ ra một mảng ngực rắn chắc, vô cùng thu hút.Sau khi tra tài liệu đăng kí mới biết được, người đàn ông này tên là Hạ Vân Tiệm.Mà theo những gì cô quan sát được, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của người đàn ông họ Hạ này rất quy củ, mỗi sáng sớm vào một khung giờ cố định sẽ dắt chó đi chạy bộ, thường cũng sẽ có gọi đồ ăn lên lầu.
Mà điều khiến Dư Mạn Đông chú ý đến nhất chính là, có vẻ anh ấy có tiếp xúc với một nữ chủ nhà tầng dưới với tần suất dày đặc.Thường xuyên đến với vẻ quyến rũ, à không, là với vẻ đến nói chuyện yêu đương đi gõ cửa nhà người ta.Thứ tư, Dư Mạn Đông vô cùng nhàm chán bò lên quầy tiếp tân ở tầng một toà nhà lướt điện thoại, sau đó lại nhìn thấy bóng hình quen thuộc, tinh thần lập tức phấn chấn lên, ngó ra nhìn tận phía thang máy, thấy một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy màu xanh khói, bế một bé gái đáng yêu, dẫm lên đôi giày cao gót bước ra, cô ấy cố ý đi cách người đàn ông phía sau một đoạn.Một giây sau, người đàn ông ôm lấy eo cô kéo vào lòng mình, cúi đầu ghé sát bên tai cô, không biết đã nói gì.Dư Mạn Đông muốn nhìn kỹ hơn, nào ngờ ánh mắt sắc bén của đối phương lướt qua, doạ cô giật mình, đợi khi cô nhìn qua phía đó một lần nữa, ở đại sảnh đã không nhìn thấy bóng người đâu.Ở bên ngoài, Dụ Tư Tình ôm Tiểu Lý Nhi ngồi ở hàng ghế sau, sau khi đóng cửa xe, cô lên tiếng nói: “Vừa rồi sao anh lại lườm vị quản lý kia?”Hạ Vân Tiệm lái xe, tìm trên bản đồ siêu thị gần đây, hoàn toàn không coi là chuyện nghiêm trọng: “Cô ta nhìn trộm chúng ta.”“…..”Dụ Tư Tình vốn muốn nói, cũng chẳng phải là ngôi sao, người ta nhìn một chút cũng không sao.Ngay sau đó, nghĩ đến việc quan hệ của hai người đang ở trong thời kì ‘ngượng ngùng’, bị quá nhiều người nhìn trộm, quả thực cũng không phải là chuyện tốt.Vì vậy không tiếp tục nói đến người quản lý ấy nữa, cô khẽ cúi đầu, giọng điệu ôn nhu hỏi Tiểu Lý Nhi: “Con có khát hay không?”Tiểu Lý Nhi ngoan ngoãn lắc đầu, lại chỉ ra bên ngoài xe: “Mua, sữa chua…”“Được, dì với bác con dẫn con đi mua sữa chua.”Đã một khoảng thời gian dài Dụ Tư Tình chưa đi siêu thị mua đồ ăn để dự trữ trong nhà, đúng lúc buổi chiều không có việc gì làm, Tiểu Lý Nhi cũng đã ngủ trưa dậy, còn Hạ Vân Tiệm lại vô cùng nguyện ý làm tài xế chạy vặt xách đồ cho họ.Ở ngay gần đây có một siêu thị lớn, bên trong có đầy đủ các nguyên liệu nấu ăn cũng như đồ dùng sinh hoạt, đến đó mua đồ rất tiện.Dụ Tư Tình đặc biệt chọn chiếc xe đẩy màu hồng, sau khi đặt Tiểu Lý Nhi ngồi vào trong, nghĩ đến việc mẹ bé là diễn viên nổi tiếng, Hạ Vân Tiệm đeo cho bé một chiếc kính râm, nhưng bởi vì gọng kính quá rộng, lúc lúc lại trượt xuống.Tiểu Lý Nhi rất phối hợp, dưới màu kính đen nhìn bốn phía chung quanh, nhớ đến sữa chua của bé, đưa tay kéo ống tay áo của Hạ Vân Tiệm: “Bác ơi…”Hạ Vân Tiệm tiện tay lấy một quả táo đỏ cho bé ôm, đẩy chiếc xe đẩy, không rời Dụ Tư Tình lấy một bước.Từ khu bán đồ ăn đến khu bán đồ dùng cho nữ, Dụ Tư Tình dừng bước lại, quay đầu nhìn thấy Hạ Vân Tiệm đang để đồ ăn vặt vào xe, nhấn chìm mất Tiểu Lý Nhi, cô vô cùng bất đắc dĩ, không bước tiếp nữa, mà nhẹ giọng nói, “Anh cứ ở đây đợi đi.”Hạ Vân Tiệm suy nghĩ hai giây, hiểu được cô muốn đến khu bán đồ dùng cần thiết cho nữ, bình tĩnh lại, tốt bụng hỏi cô, “Không cần anh tham khảo giúp hay sao?”Dụ Tư Tình nhìn vào ánh mắt anh, trong ánh mắt dịu dàng có nhiều thêm vài phần bất đắc dĩ, giống như muốn anh đừng ầm ĩ, “Anh cũng chưa từng dùng qua… có thể tham khảo giúp cái gì được, giá tiền sao?”“….”Hạ Vân Tiệm bị cấm không được đến gần khu vực bán đồ dùng sinh hoạt, chỉ có thể đẩy chiếc xe màu hồng ở bên ngoài đợi, mà Tiểu Lý Nhi cũng chậm chạp bò ra khỏi đống đồ ăn vặt, chiếc kính râm trên gương mặt nhỏ lệch sang một bên, lộ ra đôi mắt to tròn đen láy, ngọt ngào ‘A’ một tiếng.Năm phút sau, Dụ Tư Tình lấy xong những đồ dùng cần thiết cho kỳ kinh nguyệt, gương mặt bình tĩnh đặt đồ vào xe mua hàng, đang cúi đầu xuống, bờ môi mỏng của Hạ Vân Tiệm đã khẽ chạm lên gò má cô, nhiệt độ như tăng lên, mang theo chút nóng bỏng.Cô quay sang nhìn anh theo bản năng, dùng lòng bàn tay lau đi dấu hôn, trong lòng thầm nghĩ cần cách xa anh một chút.Hạ Vân Tiệm tiếp tục đẩy chiếc xe mua hàng màu hồng về phía trước, anh không có gì cần mua cả, thấy gì thuận mắt là lấy, đều là đồ ăn vặt cho trẻ con, nhưng cũng không quên Dụ Gia Phan đang đi học, lại lấy thêm cho con mấy chiếc ô tô đồ chơi.Tiểu Lý Nhi chỉ về phía ô tô đồ chơi, nói cô bé cũng muốn.Ngay sau đó, Hạ Vân Tiệm lại lấy thêm một chiếc lớn hơn nữa để vào trong, đè lên cô bé ở trong xe đẩy.Dụ Tư Tình: “….”May là con gái Hạ Tuy Trầm tính tình ngoan ngoãn, không thích khóc không thích ầm ĩ, đợi sau khi chiếc ô tô được đẩy sang bên cạnh, cô bé lại ngẩng gương mặt đáng yêu lên, giọng ngọt ngào mang theo chút hoang mang nói với Hạ Vân Tiệm: “Bác…Con sẽ bị đè chết mất.”Dụ Tư Tình vội vã ôm bé ra khỏi chiếc xe đẩy, tránh việc lại bị đồ ăn vặt và đồ chơi đè lên người.Cô ôm cô bé nên không tiện lấy đồ nên đều giao cho Hạ Vân Tiệm ở bên cạnh làm giúp, hai người thong dong đi dạo như vậy, không khác gì những cặp tình nhân bình thường, khi ở New York, lúc Dụ Tư Tình mang thai cũng từng nghĩ đến… Ngày nào đó cô có thể dẫn theo con gái đáng yêu cùng anh đi đến siêu thị, mua các loại đồ đạc, tích đầy chiếc tủ lạnh trong nhà.Chỉ là không ngờ hình ảnh ấy, lại đến muộn mất mười năm, mà trong lòng cô, cũng không phải là con gái của mình.Sau khi mua đồ xong, hai người bắt đầu xếp hàng thanh toán, phía trước có không ít người, Dụ Tư Tình đeo lại chiếc kính râm cho Tiểu Lý Nhi, sau đó lau bàn tay nhỏ cho cô bé, rồi nhét giấy lau vào túi quần tây của Hạ Vân Tiệm.Lúc định rút tay ra, Hạ Vân Tiệm đã nhanh hơn một bước nắm lấy tay cô, bất động thanh sắc nắm chặt vào lòng bàn tay.Anh nắm lấy không buông, sắc mặt không có gì thay đổi, nhìn sang phản ứng của cô.Dụ Tư Tình cũng không giãy dụa, đợi khi sắp tới lượt thanh toán mới thu tay lại, lúc này, Hạ Vân Tiệm đột nhiên nói với cô bé trong lòng cô, “Con chơi cùng bác một trò chơi được không?”Tiểu Lý Nhi nghiêng đầu, khẽ nói, “Chơi gì vậy ạ?”Hạ Vân Tiệm bảo cô bé nhắm mắt lại, đếm đến mười rồi mở mắt ra tìm anh.Tiểu Lý Nhi biết được trò này là trò trốn tìm, bé từng chơi trò này với anh họ, vô cùng vui vẻ nói: “Được ạ được ạ.”Cô bé bắt đầu đếm: “Một, hai, ba… ”Hạ Tuy Trầm từng dạy bé đếm đến mười, cũng dạy bé học mấy bài thơ cổ, trí nhớ của Tiểu Lý Nhi rất tốt, đều ghi nhớ được hết.Khi đếm đến năm, Hạ Vân Tiệm không thay đổi sắc mặt đưa tay ra, lấy một hộp bαo ©αo sυ vị táo từ bên cạnh quầy thu ngân.
Một màn này khiến Dụ Tư Tình vô cùng xấu hổ, cũng khiến nhân viên thu ngân suýt chút nữa thì bật cười.“Mười!”Tiểu Lý Nhi đếm xong, hào hứng mở mắt ra, nhưng lại thấy Hạ Vân Tiệm vẫn đứng ngay trước mặt, cả người mơ hồ, “Ơ?”Hạ Vân Tiệm đưa cho bé một chiếc kẹo mυ"ŧ vị dâu tây, giọng điệu không nhanh không chậm, “Phần thưởng cho con.”Lúc này nhân viên thu ngân không nhịn được nữa, cô nở nụ cười, có chút ngưỡng mộ nhìn về phía Dụ Tư Tình đang giả vờ không quen biết người đàn ông này, nhưng tiếc là người ngoài ai cũng nhìn ra được mối quan hệ của hai người họ, hành động ấy chẳng lừa được ai.—Sau khi đi dạo quanh siêu thị, Hạ Vân Tiệm nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, anh muốn đi lên khu bán đồ cao cấp ở trên lầu, cũng không vội về.Dụ Tư Tình không nhìn thấu được suy nghĩ của anh, chỉ đành yên lặng đi theo, cô không có gì muốn mua cả.
Nhưng Hạ Vân Tiệm lại ra tay vô cùng thoáng, giống như hận không thể mua cả trung tâm thương mại vậy, vì để tránh việc cô phản đối, họ đi đến khu bán đồ trẻ em trước.Hạ Vân Tiệm mua rất nhiều quần áo cho Dụ Gia Phan và Tiểu Lý Nhi, sau đó cũng mua cho chính mình, rồi đi đến khu vực bán đồ nữ.Anh cúi đầu nhìn biểu cảm trên gương mặt cô, ánh mắt mang theo ý cười, “Vì em đã vất cả đi