Trưa ngày hôm sau, Hạ Tuy Trầm tự mình đưa Tiểu Lý Nhi đến công ty giải trí Hằng Thành, chiếc xe hơi chậm rãi lái đến trước toà nhà, Lạc Nguyên xuống đón họ.
Sau khi để cô bé nhỏ mặc váy xoè màu xanh lam xuống xe, cũng không quên cầm chiếc vali mini và búp bê của cô bé theo.Tiếp tân công ty còn chưa kịp nhìn đã bị Lạc Nguyên dùng áo khoác chắn đi ánh mắt hóng chuyện bát quái ấy.Từ xa xa, chỉ có thể nhìn thấy một bóng hình nhỏ xinh xắn, với chiều cao kia có lẽ là khoảng sáu tuổi, mái tóc đen hơi xoăn đến ngang vai, chỉ mới nhìn qua thôi cũng đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau khi nhìn lại một lần nữa, mới phát hiện cô bé quả thực vô cùng xinh đẹp….Quả thực còn xinh xắn hơn cả con búp bê được cô bé ôm trong lòng.Ở bên này, Lạc Nguyên đã dẫn tiểu tổ tông vào thang máy, ở bên cạnh nói: “Mẹ con đang bàn chuyện hợp đồng đóng phim với đạo diễn, con qua văn phòng chơi với bác Nguyên trước, được không?”Tiểu Lý Nhi ôm búp bê, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, “Được ạ.”Lạc Nguyên dẫn cô bé đi ra khỏi thang máy, dọc đường đi qua khu vực làm việc, hiển nhiên rất thu hút cái nhìn nhiệt tình của mọi người xung quanh, nhưng họ lại không dám đi lên phía trước, chỉ có thể thầm đánh giá trong lòng, ở sau lưng kinh ngạc thốt lên:“Cô bé có thể để anh Nguyên tự mình đi đón là ai vậy?”“Con gái của Cố Thanh Sương sao? Ôi mẹ ơi, cũng quá xinh đẹp rồi, quả thực là Cố Thanh Sương bản thu nhỏ!”“Còn phải nói sao….Trước đây đã nghe nói Cố Thanh Sương bí mật sinh con gái, truyền thông cũng không chụp được cơ.
Ở công ty còn cảnh cáo mọi người kín miệng một chút, nếu như tiết lộ ra điều gì đó, cần thận sẽ là người đầu tiên bị sếp xử lý.”“Con gái cô ấy, phải gọi sếp là ông ngoại cũ hay sao?”“Cược một ván không, sau khi sếp nghe được lời đồn thổi này…Nhất định hôm nay sẽ lập tức đến công ty niềm nở chào đón.”“Hahaha, nói đến đây tôi lại nhớ ra một chuyện, màn hình điện thoại của sếp là ảnh của một em bé, lần trước còn bị hiểu lầm rằng sếp trộm sinh thêm cho thái tử gia của chúng ta một em gái nữa đấy.”Hơn một nửa nhân viên công ty đều biết đến câu chuyện hiểu lầm này, có người phụ hoạ nói, “Cuối cùng nói rằng đây là tấm ảnh hồi nhỏ khi tròn ba tháng của Cố Thanh Sương, mới giải thích rõ ràng được…Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ là con gái của Cố Thanh Sương rồi.Đám người nhìn nhau, gần như đã mặc nhận điều này.Mà lúc này ở trong phòng làm việc.Tiểu Lý Nhi ngồi ở trên sô pha, hành lý của cô bé ở bên cạnh, Lạc Nguyên lấy các món ăn vặt nổi tiếng từ trong ngăn kéo ra, sau đó lại săn sóc mà rót nước ấm vào bình sữa, “Lát nữa mẹ con sẽ về ngay, con cứ ngồi ngoan ở đây đợi.”“Vâng ạ.”Tiểu Lý Nhi bóc vỏ kẹo ra ăn, nhìn bộ dạng rất ngoan ngoãn, Lạc Nguyên yên tâm đẩy cửa đi ra, dặn dò trợ lý không được để ai vào làm phiền.Kết quả Lạc Nguyên vừa bước ra ngoài, Tiểu Lý Nhi đã thò đầu ra, nhìn rất nhiều người ở bên ngoài, lúc đang định trở lại phòng thì có một dì xinh đẹp vẫy tay với bé.Tiểu Lý Nhi do dự hai giây, rất nhanh lại thò chân ra.—Thang máy dừng lại ở tầng 56, cánh cửa chầm chậm mở ra, ở vị trí này, cách một hành lang vẫn nghe thấy được sự náo nhiệt khác thường.Trợ lý nhìn người đàn ông ở bên cạnh, Thẩm Tinh Độ đội một chiếc mũ màu đen, gương mặt gần như bị che hết, chỉ lộ ra sườn mặt góc cằm, nhìn không rõ được biểu cảm trên gương mặt, một tay anh đút túi quần.Một giây sau anh ngẩng đầu lên, theo đó là ngữ điệu lạnh nhạt, “Đây là đang đón năm mới à?”Trợ lý: “Có ồn ào hơn bình thường không ít….Chắc là có vị tai to mặt lớn nào đó đến công ty rồi.”Thẩm Tinh Độ nhấc bước đi ra, vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô bé nhỏ nhắn bị mọi người vây xung quanh.
So với lần trước gặp mặt, bé đã lớn hơn không ít, khi cười nhóc có thói quen sẽ cong mày lên, con ngươi đen láy, khi nhìn người khác có thể khiến cho trái tim đối phương mềm nhũn lại.Bước chân anh khựng lại trong giây lát, đứng nguyên tại chõ.Bởi khí thế quá mạnh mẽ nên Tiểu Lý Nhi bị thu hút qua, khẽ mở miệng: “A….Đỗ Đỗ.”Sở dĩ gọi Đỗ Đỗ là vì nhóc gọi theo Giang Điểm Huỳnh, cô nhóc nhỏ cũng rất lười, từ bỏ việc gọi rằng ‘Cậu Thẩm Tinh Độ’ nhiều chữ như vậy, gọi là Đỗ Đỗ cũng chỉ có mỗi hai chữ.Cách xưng hô từ nhỏ, lớn hơn một chút cũng không dễ sửa.Mà tiếng gọi Đỗ Đỗ này của Tiểu Lý Nhi, nhóm người theo bản năng trầm mặc lại hai giây mới kịp nhận ra người mà cô bé gọi là cậu chủ.Thẩm Tinh Độ đã quen với điều này, không đổi sắc mặt đi qua, “Con ở đây làm gì?”Tiểu Lý Nhi đưa tay ra muốn được bế, sau khi được ôm vào lòng, nhóc dán sát đầu nhỏ qua, “Tìm….Đỗ Đỗ chơi cùng.”Không nói đến cái khác, cô nhóc này khiến người ta yêu thích hơn Cố Thanh Sương hồi nhỏ không ít, Thẩm Tinh Độ không có một chút bực bội, lấy ra phần ôn nhu kiên nhẫn của đỉnh lưu trước giờ chưa từng lộ ra bên ngoài, cho dù các fan hâm mộ có nằm mơ giữa ban ngày cũng chưa từng thấy được cảnh tượng này: [Vậy qua phòng làm việc chơi với cậu, đừng ăn đồ ăn vặt linh tinh, cẩn thận không đầy bụng.]Cứ như vậy Tiểu Lý Nhi bị bế đi, đi vào một phòng làm việc khác.Cô bé thích tìm Thẩm Tinh Độ chơi cùng, nguyên nhân rất đơn giản, bé đã nhìn trúng chiếc micro màu vàng trên giá sách của Thẩm Tinh Độ, ban đầu khi Thẩm Tinh Độ đưa cho cô bé, tưởng rằng nhóc con chỉ đơn giản là thích những đồ vật bằng vàng.Mãi cho đến khi Tiểu Lý Nhi hỏi anh cắm điện ở đâu.Mười phút sau.Công ty lớn như vậy, cho dù là đang mở họp, hay đang ngồi tại vị trí làm việc tám chuyện, đếu nghe thấy một giọng nói non nớt vang lên bốn phía chung quanh: “Con là Tiểu Lý Nhi, mẹ con là Cố Thanh Sương, cậu con là Đỗ Đỗ…Ông ngoại con là…”Còn chưa nói xong, âm thanh lập tức bị cắt đứt.
Giống như đang nói thì có người lấy mic đi, giọng điệu cứng rắn ngăn cản….Ở trong phòng họp.Cố Thanh Sương bị sặc trà, cúi đầu khẽ ho vài tiếng, nhận lấy chiếc khăn từ trợ lý qua che miệng, cô đợi mình bình tĩnh lại qua cơn kích động ấy, nói lời xin lỗi với đạo diễn: “Thực xin lỗi, tôi xin phép ra ngoài vài phút.”Sau đó cô để Lạc Nguyên tiếp tục uống trà với đạo diễn, còn mình đứng dậy ra ngoài.Cũng chính trong khoảnh khắc chênh lệch ngắn ngủi ấy, phòng làm việc của Thẩm Tinh Độ đã trống không, không thấy người đâu.Cố Thanh Sương quay đầu hỏi trợ lý bên ngoài: “Người đâu rồi?”“Anh Độ đẫn theo Tiểu Lý Nhi đi tham gia…buổi diễn rồi, mới vừa đi xong, bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp.”“…”—Cho dù lập tức xuống lầu đuổi theo cũng không kịp, họ đã lên xe rời đi rồi.Thẩm Tinh Độ đặt chiếc móc treo trên lưng anh – Tiểu Lý Nhi ngồi xuống bên cạnh, đội chiếc mũ đen của mình cho bé, sau đó lại mặc thêm chiếc áo khoác màu đen, trông giống như đứa trẻ nghịch ngợm mặc trộm quần áo của người lớn vậy, chỉ lộ ra bàn tay nhỏ trắng trẻo.Tiểu Lý Nhi có cảm giác mới mẻ, kéo ống tay áo anh làm nũng, “Đỗ Đỗ, con cũng biết hát đấy.”Trợ lý bên cạnh bật cười: “Cháu biết hát sao?”Thân xe bảo mẫu này dài hơn bình thường, không gian bên trong rất rộng, Tiểu Lý Nhi thoải mái bò lên ghế, đột nhiên giơ chiếc chân nhỏ lên, thò tay từ ống tay áo rộng thùng thình ra, đung đưa, kèm theo đó là giọng nói non nớt: “Lạp Hổ Du, đến đây cùng cháu nhảy múa đi….”Rất giỏi, còn tự mình nhảy phụ hoạ nữa.Trợ lý cười đến sắp