Vào lúc nửa đêm, hội quán tư nhân Mặc Điểm ở khu vực sầm uất nhất của trung tâm thành phố đã chào đón hai vị khách quý.Nó yên tĩnh giữa dòng người hối hả.
Phần sân tứ hợp viện chiếm diện tích không lớn, không treo biển hiệu, chỉ phục vụ một số người có máu mặt thuộc tầng lớp thượng lưu.
Nơi này có sự riêng tư tuyệt đối, bình thường cách biệt không để những người xa lạ quấy rầy đến những hội viên cao cấp.Khi Cố Thanh Sương đến, nhắc đến tên của Hạ Tuy Trầm thì ngay lập tức được chính người quản lý trực tiếp ra nghênh đón.“Đãi ngộ với phụ nữ của các ông lớn thật là cao.
Trước đây tớ nghe nói quy định của Mặc Điểm là do ông chủ ở đây đặt ra.
Có một người giàu mới nổi muốn tham gia câu lạc bộ, nhưng sau khi được xác minh thân phận, ông chủ nói rằng chưa đủ tư cách… Ngay cả cửa cũng không được vào.
”Giang Điểm Huỳnh thường ở nước ngoài, nhưng cô không chịu nghe lời người lớn trong nhà thừa kế công việc gia đình.Cố Thanh Sương nhìn sang bên và cười hỏi, “Vậy cậu có biết ông chủ của Mặc Điểm là ai không?”“Người nhà của vị kia?”Cố Thanh Sương trả lời: “Là sản nghiệp của gia tộc nhà Trình Thù ở Thân Thành, gần hai năm nay mới chuyển tới phát triển ở Tứ Thành.
Mà gia tộc anh ta ở phương diện kinh doanh thương trường từ trước đến nay đều đi một bước tính ba bước, tìm kiếm sự ổn định.
”Một lúc sau, một người đàn ông quen thuộc xuất hiện ở trước mắt họ.Cố Thanh Sương nhẹ nhàng nói xong câu tiếp theo: “Câu lạc bộ tư nhân Mặc Điểm này do nhà họ Trình mở ra mười năm trước, nhằm bắt cơ hội mạng lưới của giới quý tộc Tứ Thành, hiện giờ Trình Thù là ông chủ nhỏ ở đây.”Trong mắt Giang Điểm Huỳnh có chút kinh ngạc, không kìm được nhìn về phía gương mặt lạnh lùng của Cố Thanh Sương: “Trước khi đi cậu có học thuộc bài à?”Cố Thanh Sương cười: “Là Hạ Tuy Trầm nói cho tớ biết.”Cô ngày thường ở đoàn phim đóng phim, rảnh rỗi sẽ tán gẫu với Hạ Tuy Trầm một vài chuyện, ít nhiều cũng biết một chút.Giang Điểm Huỳnh chưa kịp nói thì người đàn ông mang diện mạo dịu dàng đã bước tới trước, như đang chiêu đãi bạn bè, giọng điệu bình thản và tự nhiên: “Các cô đến rồi à… Cô Cố, cô Giang, mời vào.”Giang Điểm Huỳnh nhìn anh ta, ngoài ra không để thứ gì lọt vào tầm mắt.Trong mắt cô ấy giờ chỉ có niềm vui không giấu được: “Trình Thù, anh cứ gọi tôi là Điểm Huỳnh, gọi cô Giang nghe hơi xa lạ.”Trình Thù dẫn họ vào phòng, dừng một lát rồi sửa lại xưng hô với thái độ dịu dàng: “Cô Điểm Huỳnh.”Giang Điểm Huỳnh lẩm bẩm: “Như vậy có khác gì.”Cố Thanh Sương hít một hơi thật sâu, thiếu chút nữa không nhịn được cười.Cửa phòng bị đẩy ra, có lẽ là bởi vì sợ quá ít người sẽ xấu hổ, cho nên Trình Thù còn chu đáo gọi rất nhiều người qua đây chơi cùng hai người.Không khí sôi động hẳn lên, những tiếng cười nói, trò chuyện rôm rả.Nhìn xung quanh, Cố Thanh Sương không thấy bóng dáng của Hạ Tuy Trầm, cô hạ mí mắt xuống, tìm một chỗ sạch sẽ yên tĩnh rồi ngồi xuống.Trình Thù được gọi tới để chiêu đãi mọi người nên mang theo một ít hoa quả và điểm tâm tráng miệng, không dám tùy ý cho cho hai người uống rượu: “Tuy Trần gọi điện cho tôi, cậu ấy vẫn đang có một bữa tiệc xã giao, nên tối nay không tới đây được.”Cố Thanh Sương cầm ly lên, uống một ngụm nước trái cây, che giấu cảm giác buồn phiền trong lòng: “Tôi biết rồi.”Trình Thù không nói gì nữa, ngồi xuống ghế bên cạnh cô.Anh ở đâu thì ánh mắt của Giang Điểm Huỳnh đều tuyệt đối sẽ không bỏ qua, cô cũng dẫm lên đôi giày cao gót đi tới.Cố Thanh Sương rất kiệm lời, trong ba người, Giang Điểm Huỳnh nói nhiều nhất.Đặt điện thoại lên bàn, cô nhìn Trình Thù hết sức hứng thú: “Anh quen biết Hạ Tổng bao nhiêu năm rồi?”Cô hỏi chuyện này một cách khéo léo, tìm một chủ đề nghe có vẻ rất bình thường, nhưng lại làm Trình Thù không thể không trả lời: “Mười lăm năm.”“Ồ, tôi và Cố Thanh Sương quen nhau cũng chưa lâu…” Giang Điểm Huỳnh hơi nghiêng đầu, dựa vào vai cô, chớp mắt nói: “Đúng không, tính qua mới có hai mươi năm à.
Vậy đó.”Cố Thanh Sương hơi cong môi phối hợp với cô: “Ừm.”Giang Điểm Huỳnh đảo mắt mang theo ý cười, nhìn Trình Thù chằm chằm như yêu quái đang muốn làm thịt Đường Tăng: “Cha mẹ tôi rất yêu thương nhau, các vị trưởng bối cũng rất trường thọ… Có lẽ là vì gen tốt, nên mọi người trong gia đình ai cũng sống tới tuổi 90, tôi còn có một người em trai thừa kế công việc kinh doanh của gia đình, năm nay hai mươi tư tuổi.”Cố Thanh Sương ho hai lần, đặt cốc xuống, đầu ngón tay trắng nõn vô tình kéo kéo tay áo Giang Điểm Huỳnh.Ý muốn nhắc nhở cô ấy tiết chế lại, đừng làm ra vẻ thân mật quá như vậy.Giang Điểm Huỳnh không thèm để ý đến, nhìn chằm chằm chân mệnh thiên tử không bỏ: “Còn anh thì sao?”Trình Thù luôn nở nụ cười ấm áp và khách sáo, nét mặt luôn khiến người đối phương không bao giờ cảm thấy khó xử hay không được tự nhiên, sau khi nghe xong lời nói của Giang Điểm Huỳnh thì dừng lại một lúc, không để cô phải “xuống sân khấu”, anh không nhanh không chậm nói: “Cha mẹ tôi cũng vậy, trong nhà còn có bà tôi là người lớn tuổi.
Tôi là con một, từng ly hôn vợ.”Lời trước không có vấn đề gì, cho đến câu nói cuối cùng của anh về việc có vợ cũ đã khiến Giang Điểm Huỳnh gần như mất hết lý trí.“Hả, anh kết hôn rồi à?”Trình Thù cười nhẹ: “Lúc trước có kết hôn sớm.”Giang Điểm Huỳnh tức khắc không nói nên lời, may mà điện thoại vang lên đã làm giảm bớt khung cảnh ngượng ngùng này.Nhìn thấy là Thẩm Tinh Độ gọi điện thoại tới, tâm trạng cô vô cùng phức tạp, giọng điệu cũng không tốt lành gì, nói: “Tìm tôi làm gì?”Đầu dây bên kia điện thoại, Thẩm Tinh Độ gọi cô muốn rủ ra ngoài chơi, còn chưa kịp nói xong đã bị Giang Điểm Huỳnh thẳng băng từ chối: “Không có tâm trạng.”Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại.Thẩm Tinh Độ lại gọi lại, nhưng không có ai trả lời.Giang Điểm Huỳnh thở ra một hơi dài, nhìn Trình Thù, sau đó lại nhìn sang Cố Thanh Sương, cảm thấy rằng mình phải bình tĩnh lại.“Hai người…”Cố Thanh Sương quá hiểu tính tình của Giang Điểm Huỳnh, cho nên không ngăn lại mà quét mắt dưới hàng mi cong vυ"t về phía Trình Thù vẫn cười dịu dàng và bình tĩnh bên cạnh, nghi ngờ là anh ta cố tình nói rằng anh ta đã có vợ cũ.Không đợi cô suy nghĩ sâu xa, đã nghe thấy có người trong phòng thấp giọng chào hỏi, “Hạ Tổng tới rồi.”Tim Cố Thanh Sương bỗng đập dữ dội, theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy Nghiêm Thuật đã đẩy cửa, cuối cùng, Hạ Tuy Trầm được mời vào, mặc một bộ vest đen rất sang trọng, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn lộ ra vẻ lạnh lùng thờ ơ, cũng không có ý định nói chuyện với người tới gần mình.Giây tiếp theo.Hạ Tuy Trầm đã tìm thấy chính xác bóng dáng của cô, bước tới như không có ai xung quanh, cuối cùng dừng lại bên cạnh cô.“Hai người tiếp tục chơi đi, tôi đưa cô ấy đi