Trong khoảng lặng ngắn ngủi, Cố Thanh Sương nhìn người đàn ông với đôi mắt đen nhánh.
Ánh mắt xinh đẹp ấy nhìn anh hồi lâu, cảm xúc nhất thời cũng bị tác động, cũng không biết là xuất phát từ giác quan thứ sáu của người phụ nữ hay điều gì khác.Trong lòng cô có một dự cảm không lành, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn mối quan hệ giữa hai người sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của cô mất.Cho đến khi đôi môi mỏng của Hạ Tuy Trầm khẽ động, trầm giọng nói: “Thanh Sương, căn phòng này có hai phòng ngủ, em có thể chọn phòng nào tùy thích.
Nếu còn không yên tâm, anh có thể cho em mượn hai vệ sĩ canh giữ ở trước cửa.”Ai mà ngủ còn muốn vệ sĩ kè kè bên ngoài, huống chi lại không phải làm việc gì xấu.Cố Thanh Sương không còn lời gì để nói, anh đã nói như vậy, cô mà còn náo loạn muốn đi ra ngoài, sợ là càng dễ làm người khác hiểu lầm.
Cô cố tỏ ra bình tĩnh đi về phía phòng khách, chậm rãi trả lời:“Lời này là anh tự nói nhé, chứ em không hề nghĩ như vậy.”Hạ Tuy Trầm ánh mắt thâm thúy, nhìn khuôn mặt trắng nõn thanh tú của cô tỏ ý không sao cả, còn muốn tránh mặt anh.Anh đột nhiên nổi hứng muốn trêu chọc cô.“Tin tưởng anh dễ dàng như vậy sao?”Cố Thanh Sương suýt chút nữa đã vấp ngã, khi cô quay lại nhìn anh, đôi môi đỏ mọng cắn chặt: “Em tin tưởng anh sẽ luôn là người đàn ông biết giữ mình trong sạch.”Hạ Tuy Trầm đỡ cô, cánh tay thon dài lực đạo vừa phải, giây sau liền buông lỏng ra, nhiệt độ lành lạnh từ cánh tay lại rõ ràng mà truyền đến làn da trắng nõn của cô, đột nhiên cô cảm thấy không được tự nhiên, nghe thấy anh nửa đùa nửa thật nói: “Cũng khó nói.”Đều là người trưởng thành, Cố Thanh Sương hiệu rõ loại “ám chỉ” mà anh nói, vành tai đỏ rực như thiêu đốt, dù sao thì ở phương diện này cô cũng không có kinh nghiệm.
Một lúc lâu sau, cô mới thật khó khăn mà thốt ra một câu từ cổ họng: “…… Nghe nói anh theo Phật nhiều năm, phá giới thì không hay đâu?”Không biết có phải là ảo giác hay không, ý cười trong đáy mắt Hạ Tuy Trầm càng đậm hơn.Mỗi khi Cố Thanh Sương nói chuyện gần đi vào ngõ cụt, anh luôn có khả năng bình tĩnh mà thay đổi chủ đề, biểu cảm trước sau như một ôn hòa, hỏi cô: “Đầu bếp của khách sạn này tay nghề không tồi, em có đói không?”Anh không nhắc đến thì không sao, Cố Thanh Sương ban nãy ở dưới lầu uống nửa ly trà nóng, đã quên mất cơn đói.Đang do dự có nên gật đầu hay không, dù sao ban ngày lúc ở sân bay cô vừa từ chối lời mời ăn cơm của anh.Mà Hạ Tuy Trầm quan sát sự đấu tranh trong suy nghĩ của cô, môi mỏng dịu dàng, ngược lại xua tan sự xấu hổ của cô: “Anh muốn ăn, không biết cô Cố đây liệu có nể mặt mà nếm thử chút không?”Một lúc sau.“Được.” Cố Thanh Sương vẫn giữ vẻ mặt như cũ, miễn cưỡng gật đầu: “Vậy ăn một chút cũng được.”–Khách sạn mà Hạ Tuy Trầm ở là nơi sang trọng, cao cấp và xa xỉ nhất, ngay cả phòng ăn cũng rất rộng rãi, sáng sủa dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Thu hút sự chú ý của Cố Thanh Sương hơn cả chính là vách tường ở bên cạnh bàn ăn làm bằng kính trong suốt, từ đây có thể nhìn ra quang cảnh ban đêm rực rỡ của toàn thành phố.Ánh mắt cô nhìn quanh một vòng, nhìn thấy Hạ Tuy Trầm đang từ phòng vệ sinh chậm rãi bước ra, anh đã thay áo sơ mi trắng và quần tây, dáng người cao thẳng.
Trên người anh mặc đồ ngủ màu xanh đậm, cổ áo thoáng mở rộng để lộ xương quai xanh quyến rũ, nhìn có phần tùy ý.Đêm khuya, trai đơn gái chiếc ở cùng trong một căn phòng, anh đối với cô thực sự dễ dàng cởi bỏ lớp ngụy trang ban ngày ra.Cố Thanh Sương yên lặng mà quay đầu, đem ánh mắt trở xuống nhìn về phía bát đĩa trên bàn.Hạ Tuy Trầm ngồi xuống đối diện cô, thong thả dùng khăn giấy sạch chậm rãi lau những ngón tay còn dính nước, lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Những món ăn này có hợp với khẩu vị của em không?”Nói đến cũng kỳ lạ, hai người không gặp nhau đã nhiều năm rồi, nhưng anh lại chẳng cảm thấy có chút xa cách nào.Cố Thanh Sương tâm trạng thì không được ổn định như thế, cô chỉ có thể giả vờ ngoài mặt: “Cũng được.”Hạ Tuy Trầm cười cười, tự mình rót cho cô một ly nước chanh, dùng ngón tay chạm vào đáy ly đẩy tới trước mặt cô.Có đôi khi sự tu dưỡng bản thân của một người đàn ông tốt ra sao được phản ánh qua những chi tiết nhỏ như vậy, ít nhất, anh không để cho cô uống rượu vào tối muộn thế này.Cố Thanh Sương nhấp một ngụm, hàng mi dày rũ xuống, cố gắng kiềm chế cho sự chú ý của mình không đặt ở trên người Hạ Tuy Trầm.Trong bữa ăn không có ai lên tiếng nữa, chờ cô gần no bụng, ngón tay trắng nõn đem chiếc đũa đặt xuống, Hạ Tuy Trầm mới mở miệng, giọng nói ôn hòa mang theo vẻ dịu dàng hiếm thấy: “Ban sáng có nghe quản lý của em nói, gần đây em có gặp một vài vấn đề.”Cố Thanh Sương dừng động tác lại, nhưng không trả lời.Hạ Tuy Trầm giống như người quăng mồi, dụ dỗ cô cắn câu: “Anh có cách giúp em giải quyết, chỉ là xem em không có hứng thú hay không ……”Cố Thanh Sương cuối cùng nhìn thẳng vào mắt anh, vẫn là có phòng bị với người đàn ông này: “Anh sẽ không tự nhiên tốt bụng như vậy?”Đôi mắt Hạ Tuy Trầm hiện lên ý cười như có như không, anh vẫn đang nhìn cô: “Anh có một người bạn là luật sư, chuyên xử lý những vụ kiện tụng phức tạp nhất, chưa từng thất bại.
Vấn đề mà vị đạo diễn kia gặp phải bây giờ, không phải là vấn đề tiền đầu tư, mà là cần có người chuyên nghiệp giúp ông ấy xử lí chuyện này.”Anh phân tích một cách hợp lý, còn đề ra phương án giải quyết cho Cố Thanh Sương và làm sao để nhờ chuyên gia cho lời khuyên.Thời gian trôi nhanh, Cố Thanh Sương ngồi ngay ngắn như một học sinh ngoan, chăm chú lắng nghe.Đến cuối cùng, có lẽ là đêm đã khuya, cô đối với Hạ Tuy Trầm đã nhiều năm không gặp cũng có chút quen thuộc hơn, thậm chí còn cười rất tự nhiên: “Hạ tổng, vậy anh có thể giới thiệu giúp em được không?”Hạ Tuy Trầm nhấc ly nhấp một ngụm cho nhuận giọng, ánh mắt tĩnh lặng như nước, nhìn cô: “Em gọi anh là gì?”Cố Thanh Sương buồn cười: “Không dám gọi hẳn tên của Hạ tổng.”“Thanh Sương, chúng ta sớm chiều ở chung ba năm, em lén vào trong chùa ngã bị thương là anh băng bó cho em, kỳ s.inh lý đầu tiên bị dơ váy, cũng là mặc áo sơ mi của anh về nhà.
Mỗi tối cũng đều là anh giúp em làm bài tập.”Hạ Tuy Trầm nếu muốn lôi chuyện cũ ra kể, có nói một ngày một đêm cũng chưa nói hết chuyện.Anh biết rõ quá trình trưởng thành của cô gái này, dù là nói cái gì, cũng luôn giữ thể diện cho cô.Cố Thanh Sương cứng họng không trả lời được, lập tức uống một hơi cạn sạch nước trong cốc, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.Hạ Tuy Trầm là kiểu người nếu chưa đạt được mục đích thì sẽ không chịu bỏ cuộc, ban ngày chỉ là món khai vị nhỏ, anh giống như một thợ săn lão luyện, từng bước ép sát, khiến con mồi không còn sức kháng cự.Không khí trong phòng ăn trầm mặc một lát, Hạ Tuy Trầm nhìn thấy trong đôi mắt xinh đẹp của cô có sự thỏa hiệp, nụ cười càng ôn hòa, giọng điệu thong thả nói: “Anh mới vừa về nước, khó tránh khỏi có những bữa tiệc tối xã giao không từ chối được, Thanh Sương, anh cần có một người phụ nữ cùng đi dự tiệc.
Đương nhiên……loại chuyện nhỏ không tốn sức này anh cũng không ép buộc, chỉ là xem em có nể tình mối quan hệ giữa hai chúng ta hay không.”Chỉ vài câu ngắn gọn, nó như giáng một đòn nặng nề vào trái tim của Cố Thanh Sương, cô bất giác cứng đờ người.Cô không khỏi nghiêm túc nhìn Hạ Tuy Trầm, mà anh vẫn nhàn nhã ngồi yên đó, rất hào phóng để cô tùy ý đánh giá.Trong trí nhớ của Cố Thanh Sương, Hạ Tuy Trầm thích mặc bộ quần áo màu trắng ngồi trong ngôi chùa nghi ngút khói hương nghe sư phụ tụng kinh vào mùa hè.
Anh có vẻ lười nhác lại lãnh đạm, thoạt nhìn giống như đối với bất cứ sự vật gì cũng đều không có hứng thú, vô tâm trước thế tục.So với hiện tại, người đàn ông thừa kế quyền lực của gia tộc này, hoàn toàn không còn tìm thấy bóng dáng hồi đó nữa.Cố Thanh Sương trong lòng phảng phất một tia kỳ lạ, ngón tay vô thức cầm lấy chiếc ly, đưa tới bên miệng nhưng lại không uống, chưa hề chuẩn bị trước mà nói: “Em là một nữ minh tinh chưa bao giờ có mấy tin đồn tình ái thất thiệt này, giờ lại cùng anh truyền ra, không phải sẽ rất mệt hay sao.”Hạ Tuy Trầm cười khi thấy cô quan tâm chuyện này.Cố Thanh Sương nhẹ cau mày, có chút tức giận, gằn từng chữ hỏi: “Anh cười cái gì.”Hạ Tuy Trầm vẫn bình tĩnh mà tâm tình, giọng điệu trước sau vẫn trầm thấp: “Yên tâm, anh sẽ không để em chịu thiệt thòi đâu.”–Đêm khuya, Cố Thanh Sương tùy tiện chọn một trong những gian phòng ở đầu để nghỉ ngơi.Trong phòng ngủ rộng rãi thoải mái, đèn bàn được điều chỉnh ở mức phù hợp nhất, cô nằm ở trên giường lớn trằn trọc không ngủ được, ngón tay trắng nõn nhích lên từng tí cố gắng với lấy điện thoại bên cạnh gối.Ai ngờ, lại vô tình phát hiện ra chiếc khuy măng sét màu đen của người đàn ông rơi ở đây.Cố Thanh Sương sửng sốt, lúc này mới ý thức được đây là phòng mà Hạ Tuy Trầm hay ngủ, đầu óc càng trở nên tỉnh táo hơn.Đột nhiên cô cảm thấy cổ họng khô khốc, nhấc chăn đứng dậy, muốn đi ra ngoài rót một cốc nước lạnh.Vốn tưởng rằng Hạ Tuy Trầm đã ngủ, nhưng lúc cánh cửa vừa mở ra, cô thấy anh vẫn đang ngồi trên chiếc sô pha trong phòng khách chăm chú xem qua tài liệu.
Dáng người mảnh khảnh ẩn hiện trong bóng tối, nghe được tiếng bước chân rất nhẹ của cô, anh nghiêng mặt nhìn sang.“Còn chưa ngủ sao?”Giọng người đàn ông lúc đêm khuya hơi khàn khàn.Cố Thanh Sương còn chưa kịp nói chuyện, đã thấy Hạ Tuy Trầm chậm rãi đứng dậy, dùng ánh trăng bên ngoài cửa sổ tìm cho cô một ngọn nến thơm giúp cô ngủ ngon hơn.Lúc anh đưa qua, Cố Thanh Sương nhịn không được hỏi: “Tại sao anh lại có cái này?”“Thư ký mua nó, nói rằng con gái thích cái này.”Khi nói chuyện, Hạ Tuy Trầm đã bước tới trước, khoảng cách gần đến mức có thể ngửi thấy mùi gỗ trầm hương trên người anh.Nhịp tim của Cố Thanh Sương đột nhiên tăng nhanh, môi đỏ khẽ mím lại.Hạ Tuy Trầm rất cao, trong bóng tối thị lực của anh cũng không tồi, đôi mắt đen rũ xuống, có thể nhìn thấy chiếc váy ngủ lụa trắng của Cố Thanh Sương hơi rộng mở, lộ ra phần cổ trắng ngần và mềm mại, rất dễ khiến đàn ông nảy sinh h.am mu.ốn du͙© vọиɠ.“Ban ngày anh không có ở đây, cần tiếp đãi một đối tác làm ăn.
Vị luật sư mà anh giới thiệu kia, chỉ có thể hẹn vào buổi tối.”Cố Thanh Sương thì thầm, nhẹ nhàng ậm ừ một tiếng.“Buổi tối sáu giờ, ở khách sạn chờ anh, thế nào?”Lúc này, Hạ Tuy Trầm như thể nói gần hơn một chút, hơi thở ấm áp của anh chậm rãi truyền qua vành tai cô.Cố Thanh Sương theo bản năng lui về phía sau nửa bước, tấm lưng mảnh mai của cô đã áp vào cánh cửa lạnh giá.So với cuộc trò chuyện của hai người khi ở nhà ăn, dưới ánh đèn mờ ảo lúc này, càng dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến nhiều thứ.Cũng may Hạ Tuy Trầm chỉ mất một giây đã khôi phục lại vẻ chính nhân quân tử, bảo cô đi vào phòng ngủ.“Đi ngủ sớm