Trong phòng khách tối tăm, Hạ Tuy Trầm đang ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh là một chiếc áo vest và một chiếc vali đen cỡ nửa người, giống như đây là cả gia tài của anh vậy.Cố Thanh Sương pha một tách trà nóng đưa tới, đôi mắt đen nhánh của cô hơi ngây ra, không để ý đến động tác suýt chút nữa thì đυ.ng phải mép bàn trà.
Cổ tay trắng như tuyết được anh kịp thời nắm lấy, nhiệt độ lòng bàn tay nhẹ nhàng truyền đến: “Cẩn thận một chút.”Hạ Tuy Trầm nhận lấy tách trà, tay kia không hề buông cô ra, dọc theo xương cổ tay đến lòng bàn tay, các ngón tay đan xen siết chặt vào nhau.Khoảng cách của Cố Thanh Sương rất gần, mặt đối mặt nhìn anh, cô mới phát hiện người trong video và lúc này là hai người hoàn toàn khác nhau.Cảm xúc hốt hoảng kỳ lạ đã lâu không gặp cũng bởi vì Hạ Tuy Trầm mà phá vỡ, tới khi anh nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trong vắt trên khóe mắt cô, Cố Thanh Sương mới phát hiện ra mình đang khóc.Khó chịu vì những giọt nước mắt dường như không thể ngăn cản được, chúng xuyên qua kẽ tay anh, hàng mi cong vυ"t của cô hiện lên chút run rẩy.Rõ ràng hơn nửa năm trong đoàn phim, không gặp anh thì cô cũng không hề khóc, nhưng khi nhìn thấy người nào đó, ngược lại đáy lòng kiên cố kia đã sụp đổ, Hạ Tuy Trầm thấp giọng dỗ dành điều gì đó cô cũng không nghe vô, chỉ biết cô được anh ôm vào lòng, kề sát khuôn mặt vào áo sơ mi của anh khóc.“Có phải em làm bằng nước không, khóc tới nỗi áo của anh bị ướt một nửa luôn rồi.”Đôi môi mỏng của Hạ Tuy Trầm áp lên trán cô, vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi nóng hổi vì khóc, hàng mi vẫn còn đọng lại nước mắt, như một sợi chỉ đứt đoạn, đầu tiên chảy vào trong áo sơ mi, đồng thời cũng chảy vào tim anh.Cánh tay cường tráng của anh không dám ôm cô quá chặt vì sợ cô đau, bàn tay trước sau nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.Cố Thanh Sương đã khóc suốt 40 phút, cảm xúc khó chịu mới dần vơi đi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai với đôi mắt đỏ hoe: “Anh, em có linh cảm anh sẽ không thất hứa, nhưng cũng sợ rằng đêm nay anh sẽ không đến.”Cô ngồi gần khung cửa sổ kính nhìn xuống phố, muốn nhìn xem có bóng dáng nào quen thuộc không, cô đã hạ quyết tâm rồi, nếu không đợi được đêm nay thì cô sẽ ở lại, ở khách sạn này trong mười ngày nửa tháng, cho đến khi anh đến mới thôi.May mắn thay, Hạ Tuy Trầm đã không thất hứa, anh rốt cuộc đã đến tìm cô.–Xa nhau hơn một năm ở đất khách quê người, hai người sẽ khăng khít hơn một chút.Sau khi Cố Thanh Sương bình tĩnh lại, nhìn thấy áo sơ mi của anh ướt đẫm nước mắt, lúc này mới cảm thấy xấu hổ nên giục anh vào phòng tắm.
Ai ngờ Hạ Tuy Trầm chỉ cởϊ áσ sơ mi rồi ở trong phòng khách với mỗi chiếc quần tây trên người.Đèn đã được bật sáng, phần cơm của Lạc Nguyên đem đến, cô chỉ ăn một miếng nhỏ, để Hạ Tuy Trầm ăn nốt phần còn lại.Thừa dịp này, Cố Thanh Sương xách chiếc vali màu đen của anh đến tủ quần áo trong phòng ngủ, đi chân trần ngồi xổm trên sàn, khi mở ra, cô thấy một vài chiếc áo sơ mi, quần âu đơn giản và đồ lót, nhưng không có đồng hồ đeo tay hay khuy măng sét nào cả.Lúc nãy khi ra ngoài, Cố Thanh Sương cũng đã chú ý tới quần áo của Hạ Tuy Trầm, không giống thường ngày, ngoài khuy măng sét và ghim mỏng manh, anh thậm chí còn không thắt cà vạt, trên người lộ ra vẻ mệt mỏi không chút che giấu, so với người bình thường thì không có chút khác biệt nào.Anh trả vị trí lại cho nhà họ Hạ xong tàn tạ tới mức nào, trong lòng Cố Thanh Sương cũng dường như suy đoán được.Mười phút sau.Cố Thanh Sương bình tĩnh đem chiếc vali đáng thương chỉ có vài bộ đồ treo lên, khi bước ra thì thấy Hạ Tuy Trầm đang ngồi thẫn thờ trước khung cửa sổ, nơi cô đã ngồi trước đó, vì vậy cô nhẹ nhàng bước tới, nâng cánh tay mảnh khảnh của mình lên, đôi tay trắng như tuyết mà ôm lấy anh từ phía sau: “Anh.”Tầm mắt Hạ Tuy Trầm nhìn cảnh đêm rực rỡ bên ngoài cửa sổ, giọng điệu thốt ra từ đôi môi giống như chẳng có quan hệ gì đến anh: “Em biết hết rồi?”Cố Thanh Sương lặng lẽ gật đầu, áp khuôn mặt đầy hơi lạnh vào cổ anh.Anh lại hỏi: “Nói cho anh em biết những gì rồi.”“Anh nhường lại vị trí …” Điều này là cô biết được từ chỗ bạn bè của anh, cũng có một số từ tin tức trên TV, Cố Thanh Sương nói: “Hạ Vân Tiệm hiện đã quay lại nắm quyền, còn tổ chức họp báo, rất nhiều người ủng hộ anh ấy trở về.”Hạ Tuy Trầm kéo cổ tay cô, ôm cô vào lòng, trầm giọng nói: “Còn gì nữa?”“Hạ Ngữ Liễu muốn anh tiếp tục bán mạng cho Hạ gia, nhưng anh lại lựa chọn rời khỏi đó.” Đôi mắt đen và sáng của Cố Thanh Sương đầy do dự, cô muốn nói rồi lại thôi, chỉ sợ Hạ Tuy Trầm vì muốn thành công rời đi mà phải trả giá rất nhiều.Mà đúng như cô nghĩ, Hạ Tuy Trầm cụp mắt xuống, đối diện với cô một lúc rồi nói: “Thanh Sương, một cắc một hào từ nhà họ Hạ anh đều không lấy, từ nay về sau, ngoài dòng máu này, anh không có chút gì liên quan đến nhà họ Hạ nữa.”Bảy năm qua coi như đã báo đáp xong công ơn nuôi nấng của Hạ gia đi.Cố Thanh Sương vô cùng đau lòng, đưa tay lên ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng nói: “Anh, anh vẫn còn có em…” Bất luận Hạ Tuy Trầm ở trên mây hay rơi xuống bùn, trái tim cô vẫn luôn hướng về anh, sẽ không có gì thay đổi, giống như ở chùa Nam Minh năm đó.“Ở chùa Nam Minh em đã thề nguyện rồi, cả đời này em chỉ thích một người thôi.”Đáy mắt Hạ Tuy Trầm dường như ẩn chứa cảm xúc gì đó, lại hóa thành một nụ cười nhàn nhạt: “Một đời người rất dài.”Tính tình Cố Thanh Sương rất bướng bỉnh, cô tin rằng chỉ cần cùng trải qua một chuyện tan xương nát thịt thì sẽ không gì thay đổi, cô đã sớm giao trái tim của mình ra, nếu anh không muốn thì cứ tùy tiện giải quyết, tóm lại là không thể lấy lại được.”Cô nắm lấy lòng bàn tay của người đàn ông, áp vào ngực mình, giọng nói cô nhẹ nhàng, lại mang một ý nghĩa đặc biệt: “Nơi này, vĩnh viễn sẽ luôn thuộc về anh.”Hạ Tuy Trầm rõ ràng nhận ra nhịp tim của cô đập rất mạnh, giờ phút này hẳn là cô đang khẩn trương vì sợ anh sẽ không đáp lại.Một lúc lâu sau.Anh vẫn vô cùng lý trí phân tích, nhắc nhở cô: “Bây giờ anh là một người không có gì trong tay.”“Bây giờ em là một minh tinh rất được yêu thích, ở với anh thì càng hợp rồi.” Cố Thanh Sương không ham mu.ốn những thứ vật chất bên ngoài, chỉ cần có anh, giọng nói nũng nịu nói: “Tuy Trầm, ngàn vạn lần anh đừng nghĩ đến chuyện chạy đến chùa Nam Minh xuất gia, bằng không em có bằng bất cứ giá nào cũng nháo cho anh lục căn không tịnh mới thôi.”Hạ Tuy Trầm bị dăm ba câu của cô chọc cho bật cười, lòng bàn tay dời xuống, đem vạt áo của cô cuộn lên, lộ ra vòng eo thon thả trắng như tuyết, cảnh đêm vẫn như cũ vô cùng lộng lẫy, Cố Thanh Sương nhướng mi, từ hình ảnh phản chiếu trong kính thấy anh cúi đầu xuống, lực độ thật nhẹ nhàng, đôi môi mỏng lướt qua đường cong vòng eo mảnh mai.Dọc theo hướng lên trên, Cố Thanh Sương co rúm lại, những ngón tay trắng nõn ôm lấy đầu anh, luồn qua mái tóc đen dày, rồi vô thức dùng đầu ngón tay x.a n.ắn cần cổ anh, không khí quả thực rất dịu dàng nhẹ nhàng.…Làm được một nửa, Cố Thanh Sương nhắc anh vào phòng ngủ, không thể ở gần cửa sổ mãi được, sợ sẽ có fightcam bên truyền thông gửi đến để chụp ảnh lén.Ga trải giường và chăn bông bị lún sâu, đầu ngón tay Cố Thanh Sương nắm chặt, cơ thể cô đỏ bừng như thể say rượu, hơi thở nặng nề của anh phủ lên tai cô.
Một lúc sau, cô giơ tay lên, muốn ôm chặt lấy người đàn ông đó, âm thanh mang theo chút giọng mũi: “Hạ Tuy Trầm.”Đã hơn một năm không làm, Hạ Tuy Trầm sợ cơ thể cô không thích ứng kịp, suốt quá trình đều rất nhẹ nhàng, giọng anh khàn khàn phát ra từ cổ họng: “Anh ở đây, Thanh Sương… Anh ở đây.”Lăn lộn ba lần, giường trong khách sạn không thể nào nhìn thẳng được nữa.Cố Thanh Sương hồi lâu không thể bình tĩnh lại, nằm trong chăn bông mềm mại màu trắng, đầu ngón tay đặt lên môi điều chỉnh hô hấp, một lúc sau, cảm thấy Hạ Tuy Trầm từ phòng tắm bước ra, tắt đèn rồi duỗi tay đem cô ôm vào lòng.Thân nhiệt quen thuộc của người đàn ông khiến Cố Thanh Sương cảm thấy hết sức lưu luyến.
Không biết cô đã trải qua như thế nào khi không có anh bên cạnh.
Cô mở mắt, từ trong bóng đêm tìm kiếm khuôn mặt anh, nhích lại gần, chủ động phủ môi lên: “Sau này anh có thể luôn ở cạnh em rồi đúng không?”Hạ Tuy Trầm đón nhận nụ hôn của cô, thì thầm “Em muốn anh ở bao lâu thì anh ở bấy lâu.”Trong lòng Cố Thanh Sương thấy ngọt ngào, đôi mắt đẹp của cô hơi cong xuống, khi ý thức dần trở nên mơ hồ, cô đã không biết bao lần nói với anh rằng cô thích anh.Cả tối cô đều không ngủ, cố nói hết toàn bộ tâm tình của mình.Vì vậy, đến sáng Lạc Nguyên gõ cửa cũng chưa tỉnh, cuối cùng, Cố Thanh Sương lặng lẽ đứng dậy rời giường trước, đắp chăn cho Hạ Tuy Trầm vẫn còn đang say ngủ, mặc áo choàng tắm bước ra ngoài.Lạc Nguyên biết Hạ Tuy Trầm đã tới, lại nhìn thấy bộ dạng lười biếng quyến rũ của cô, cũng không có nửa điểm kinh ngạc: “Hạ Tổng còn đang ngủ à?”“Ừm.” Cố Thanh Sương rót một cốc nước uống để nhuận họng, giọng nói có hơi khàn khàn: “Anh Nguyên, em đưa danh sách mua sắm cho anh… Anh giúp em mua vài bộ tây trang đen cho Hạ Tuy Trầm, nhân tiện, anh nhớ chọn thương hiệu tốt nhất trong trung tâm thương mại, thêm kính râm và khẩu trang nữa.”“Em đây là đang muốn kim ốc tàng kiều?”(*) Kim ốc tàng kiều: nhà vàng cất người đẹp.
Dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Bây giờ người ta hay gọi là bao nuôi í~~~~~“Quá nhiều phương tiện truyền thông đang theo đuôi em.
Anh ấy cần một danh phận hợp lý để ở bên em.” Tối qua cô đã nghĩ rất lâu, chỉ có thể để Hạ Tuy Trầm chịu chút thiệt thòi, ở bên ngoài giả làm vệ sĩ của cô, chuẩn bị kính râm đen và khẩu trang là vì cô không muốn anh bị người khác nhận ra.Lạc Nguyên mơ hồ đoán được Hạ Tuy Trầm đang thất nghiệp, giờ thì lại được một nữ minh tinh bao nuôi.“Áo bông nhỏ của tôi ơi, anh bị em làm cảm động phát khóc rồi.”“?”“Nam nhân vạn kiếp bất phục, thời điểm họ khốn khó nhất em cũng không buông tay, Hạ Tổng đúng là phúc tám đời, thật may mắn.”Cố Thanh Sương có chút bất lực: “Anh Nguyên, anh đến trung tâm thương mại được rồi đấy.”Lạc Nguyên nháy mắt đã hiểu, không thể trì hoãn thế giới riêng của hai người được.Căn phòng trở lại yên tĩnh.
Cố Thanh Sương quay về phòng ngủ, phát hiện Hạ Tuy Trầm đã rời giường, đang tắm rửa trong phòng tắm.
Khách sạn này cung cấp cả đồ vệ sinh cá nhân cho nam nhưng chất lượng chỉ ở mức trung bình.
Thấy anh đứng trước gương cạo râu, cô cười đi đến: “Để em giúp anh.”Hạ Tuy Trầm nhờ cô lấy giúp khăn bông lau mặt, nâng tay lên, vòng qua eo cô rồi ấn vào trước bồn rửa mặt.“Thích anh thế à?”Giọng nói khàn khàn xen lẫn ý cười nồng đậm, làm cho lỗ tai Cố Thanh Sương đỏ bừng, ngón tay cẩn thận lau bọt nước trên cằm anh: “Gì cơ, em nghe không hiểu.”Hạ Tuy Trầm ghé vào tai cô, lặp lại câu nói tối qua khi cô quấn lấy anh.Cố Thanh Sương là kiểu người điển hình xuống giường là giả bộ như không biết gì, sau khi giúp anh lau mặt thì hôn lên mặt anh.Một người thất nghiệp, một người có kỳ nghỉ, có rất nhiều thời gian… (Khụ khụ)Thân phận minh tinh nổi tiếng bây giờ của Cố Thanh Sương khiến cô không thể đi hẹn hò theo ý muốn được, vì vậy cô quyết định ngồi trên ghế sô pha tiêu khiển với Hạ Tuy Trầm.
Không biết vì sao, không có chuyện gì làm, chỉ ngồi trong ngực anh thôi mà cô vẫn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.Trong những tháng ngày xa cách, chuyện gì hai người cũng chia sẻ với nhau, Cố Thanh Sương nói với anh: “Ở đoàn làm phim em đã học được một món ăn đặc biệt từ đạo diễn và đoàn làm phim.”Hạ Tuy trầm giọng nhướng mày, giọng điệu rất cổ vũ: “Món gì?”Cố Thanh Sương nhảy khỏi ghế sofa và đi vào bếp riêng của khách sạn lăn lộn mười phút.Cuối cùng, cô tự tin bưng một đĩa dưa chuột đến cho anh, khóe môi cong lên một nụ cười: “Em