Cố Thanh Sương được Hạ Tuy Trầm đưa rời khỏi yến tiệc, không ai phát hiện ra được cô đã rời đi từ lúc nào, ngoài trời thời tiết đầu thu mát mẻ, làn gió len qua mái tóc đen của cô, gương mặt ngơ ngác chống lên lòng bàn tay.Rất nhanh, cô đã được Hạ Tuy Trầm nhét vào ghế lái phụ, bên trong xe nhiệt độ rất ấm áp, sau đó anh lại lấy một chiếc khăn mỏng đắp lên chân cô.Ban đầu khi nhìn thấy những hành động này, cô tưởng rằng anh muốn về Tứ Thành ngay trong đêm, nhất thời không ai lên tiếng, cô thu mình vào trong chiếc khăn ấm áp, kéo nó qua vai, yên lặng nhìn người đàn ông đang lái xe ở bên cạnh.Nhìn một hồi lâu, dần dần cảm thấy buồn ngủ, đôi mắt không biết đã nhắm lại tự lúc nào.Khi tỉnh lại, Hạ Tuy Trầm vẫn đang lái xe, trên đường cũng chỉ có vài chiếc xe cùng ánh đèn xe chiếu lên mặt đường phía trước, giống như đã rời khỏi đường cao tốc, không biết là đang đi đâu.Cố Thanh Sương không nhịn được, cuối cùng cũng chịu bắt chuyện với anh: “Về Tứ Thành sao?”Hạ Tuy Trầm vững vàng quẹo xe qua khúc cua, đồng thời tay còn lại đưa ra cầm mở hộp giữ nhiệt đưa cho cô, giọng điệu trầm ấm chậm rãi nói: “Tới Diên Lăng.”Diên Lăng.Là nơi hai người quen nhau, cũng là mảnh đất tổ tiên của Cố gia và Hạ gia.Đã nhiều năm Cố Thanh Sương chưa trở lại nơi này, đầu óc lập tức trở nên tỉnh táo, mở miệng theo bản năng định nói gì đó, nhưng sau đó lại không lên tiếng.Một lúc sau, cô lại yên lặng chui vào chiếc thảm mỏng, ánh mắt nhìn ra ngoài ô cửa xe, trời đất tối om, không nhìn rõ được khung cảnh bên ngoài.
Tuy nhiên bên cạnh lúc này còn có Hạ Tuy Trầm, khiến cô vô hình có cảm giác yên tâm, dù cho đi đến đâu cũng không còn sợ hãi nữa.Xe chạy với tốc độ không nhanh, đi theo hướng dẫn của bản đồ, khi đến trạm đổ xăng thì dừng lại.Hạ Tuy Trầm xuống xe, bóng tối càng làm nổi bật thêm thân hình cao lớn của anh, nhưng rất nhanh sau đó đã không thấy anh đâu.
Cố Thanh Sương không tiếp tục ngủ nữa, ngồi thất thần một hồi, cho đến khi người đàn ông quay lại xe.Áo khoác anh mang theo chút hơi lạnh, anh cởϊ áσ khoác đặt ở hàng ghế sau, lúc này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, sau đó cởi cà vạt rồi nhét vào túi, bộ dáng này khiến cô phảng phất nhớ lại hình ảnh của người thiếu niên năm nào, nhìn có vẻ tuổi tác cũng ít hơn nhiều so với thực tế.Cố Thanh Sương lại thất thần thêm vài giây, cho đến khi bàn tay lạnh kia đưa cho cô bình giữ nhiệt một lần nữa.Vừa rồi Hạ Tuy Trầm ghé qua cửa hàng tiện lợi lấy nước nóng, pha một ly sữa ấm cho cô, mở nắp hộp ra, hương thơm cứ như vậy mà toả ra.Bầu không khí của cuộc chiến tranh lạnh giữa hai người, trong giây lát đã bị một ly sữa ấm làm tan biết, Cố Thanh Sương thầm nghĩ: Quả nhiên, nếu không chiến tranh lạnh, cô không giây phút nào chống cự lại được Hạ Tuy Trầm.
Lúc này trong lòng hết giận rồi, sắc mặt cũng tốt hơn không ít.Cô cúi đầu, uống từng ngụm sữa nhỏ giống như chú mèo con, mái tóc rối bời cũng theo đó xoã xuống, Hạ Tuy Trầm ở bên cạnh thấy vậy giúp cô vén ra sau, dùng ngón tay ôn nhu khẽ véo vành tai cô, có chút nóng, mang theo cảm giác tê dại.Cố Thanh Sương uống vài ngụm thì không uống nữa, ngẩng đầu nhìn anh, sau đó đưa chiếc bình giữ nhiệt qua.Hạ Tuy Trầm không cầm lấy, mà cúi đầu xuống uống ly sữa cô vừa uống.Nhìn từ góc độ này, có thể nhìn rõ được yết hầu của anh đang khẽ cuộn, hương sữa nhàn nhạt trong không gian kín của xe càng thêm rõ ràng.
Cuối cùng khi anh ngẩng đầu lên, Cố Thanh Sương đưa tay ra lau đi vệt sữa trắng đọng lại trên môi anh.Hạ Tuy Trầm muốn nắm lấy tay cô, nhưng cô đã thu tay lại vào trong chiếc thảm, nhẹ nhàng nói: “Buổi đêm lái xe không an toàn, anh đừng lái nhanh quá.”“Được.”…Hai người ở trong xe nói được hai câu, sau đó bầu không khí lại rơi vào yên lặng.Hạ Tuy Trầm tắt đèn trong xe, đề phòng việc bên ngoài có người nhìn trộm, anh ngồi thẳng trên ghế lái phụ, trong trời đêm, thỉnh thoảng khi có chiếc xe lướt qua từ đối diện, mới có chút ánh sáng hắt vào bên trong.Cố Thanh Sương không hỏi anh muốn đến Diên Lăng làm gì, nhìn bản đồ hiển thị còn khoảng một tiếng rưỡi nữa mới đến nơi, cô rúc người trên ghế lái phụ, ngón tay nhấn quay lại màn hình chính, sau đó mở Weibo lên rồi gửi cho Giang Điểm Huỳnh một tin nhắn.Hỏi cô ấy rằng, không mưu sát em trai mình đúng không?Trong chốc lát Giang Điểm Huỳnh chưa trả lời, Cố Thanh Sương đặt điện thoại xuống, khi ngẩng đầu lên, vừa vặn đυ.ng phải ánh mắt Hạ Tuy Trầm đang nhìn mình chằm chằm, bầu không khí tiếp tục yên lặng trong chốc lát, cô cũng không giả vờ nữa, lên tiếng hỏi: “Nhìn em làm gì.”Đáy mắt Hạ Tuy Trầm mang theo ý cười, đưa tay ra nắm lấy bàn tay dưới lớp khăn của cô, không giận dỗi giống cô, anh coi như không có chuyện gì xảy ra, lòng bàn tay anh khá nóng, khiến Cố Thanh Sương tỉnh táo hơn, sau đó nghe thấy giọng nói anh truyền đến: “Một tháng không gặp rồi, phải nhìn em kĩ hơn một chút.”Cô không biết nói lời ngon tiếng ngọt được như anh, Cố Thanh Sương vươn tay véo cánh tay anh, nhưng không dám dùng lực: “Nói giống như một tháng nay anh thê thảm lắm ấy, đừng tưởng em không biết rằng anh không hề về chung cư, ông bảo vệ có bảo em là anh chuyển đi rồi.”Hạ Tuy Trầm cũng không giấu cô, nhẹ nhàng giải thích: “Anh về nhà cũ có chút chuyện.”Dù sao vẫn chưa bị xoá tên khỏi gia phả, trên danh nghĩa vẫn coi là con cháu của Hạ gia.Chuyện anh về nhà cũ không thể trách móc gì được, Cố Thanh Sương cũng không nói gì nữa, yên lặng cùng anh mười ngón tay đan vào nhau, vô cùng rộng lượng cho anh nhìn đủ.Dần dần, Hạ Tuy Trầm dựa sát lại gần cô hơn, có thể nghe được hơi thở của đối phương.
Anh đã lái xe suốt cả một đoạn đường dài, tất nhiên cũng cần phải được nghỉ ngơi một chút.Ban đêm ở trạm đổ xăng không có người, bốn bề tối mịt.Cố Thanh Sương không làm phiền anh, bây giờ đổi lại là cô ngắm nhìn gương mặt anh tuấn của anh, một tháng nay cô làm việc bạt mạng để quên đi thời gian, như vậy thì sẽ không có thời gian rảnh để nhớ anh nữa, đến lúc thực sự không nhịn được, mới nhờ trợ lý mua gì đó đưa đến chung cư.Vốn là muốn biết được chút tin tức của anh từ phía trợ lý.Xa cách như vậy không hề dễ chịu, Cố Thanh Sương mới trải qua một chút, đã không chịu được rồi.Cô rũ mắt, đầu óc cũng không biết đã lạc trôi ở phương trời nào.
Không biết đã qua bao lâu, cảm nhận được hơi thở đặc trưng của người đàn ông sát lại gần, trái tim cô khẽ nghẹt lại, người cũng cứng lại trong vài giây, một hồi sau, trên trán được anh đặt lên một nụ hôn, giọng điệu trầm ấm truyền đến từ đỉnh đầu: “Tiếp tục xuất phát thôi.”….Khi bầu trời hơi chuyển màu, Hạ Tuy Trầm mới bắt đầu lái xe, đến được Diên Lăng vào lúc trước bảy giờ sáng.Cuộc sống ở đây bên cạnh núi biển, bốn về thanh tịnh, là phong cảnh thiên nhiên chưa bị con người can thiệp đến.
Nghe Hạ Tuy Trầm giải thích đơn giản xong, Cố Thanh Sương mới biết được thì ra bởi vì đây là mảnh đất tổ tiên của Hạ gia, vì vậy mỗi năm Hạ gia đều sẽ quyên góp một khoản tiền để cải tạo môi trường, từ trước đến nay