Bên ngoài hẻm sâu, mưa rơi tí tách, tạt vào cửa sổ, Cố Thanh Sương gục trán xuống trước bàn làm việc, lưng cong theo đường eo, mái tóc đen dài quấn quanh cánh tay trắng như tuyết của cô, trong mắt người đàn ông bên cạnh là cảnh đẹp ý vui, cúi người tới gần, mang theo hơi thở dày đặc: “Em muốn nói cái gì, hả?”Đầu óc Cố Thanh Sương trở nên trống rỗng, không biết phải làm sao, từ khi anh cầu hôn thành công xuống núi, hai người quay trở lại gác mái.
Cô chưa kịp nói muốn đi tắm, Hạ Tuy Trầm đã đè cô lên bàn làm việc trước bệ cửa sổ, váy bị xé rách, không kịp nói gì, vội vàng không nhịn được.Anh nói rằng ban ngày khi anh bước lên tầng hai, khi nhìn thấy chiếc bàn này, anh đã nảy sinh ý nghĩ xấu xa.Cố Thanh Sương không thể đoán được nơi này có tài đức gì mà có thể dễ dàng có được sự sủng ái của Hạ Tuy Trầm, nhưng cô sợ rằng mình ở quá gần bệ cửa sổ, người trong hẻm sẽ nghe thấy một vài âm thanh.
Mà ông trời như nghe thấy tiếng nói của con tim cô, tiếng mưa rả rích bên ngoài đổ xuống đã át đi những âm thanh ái muội.Hạ Tuy Trầm cúi đầu xuống, ánh trăng mờ ảo bên ngoài cửa sổ không chiếu sáng được dáng người tuấn tú của anh, động tác của hai người vang vọng trong căn gác tối, xen lẫn với giọng nói trầm thấp của anh: “Em cứ kêu ra đi… Bên ngoài trời mưa, sẽ không bị nghe thấy.”Cố Thanh Sương cắn m.ôi dưới, vẫn không muốn kêu lên.Ngón tay cuộn lại nắm lấy góc bàn lạnh lẽo, một lúc sau mới thở d.ốc nói: “Vừa rồi khi xuống núi, não của em bị gió thổi bay mất … Hạ Tuy Trầm, có ai cầu hôn mà lại không quỳ xuống, chỉ một câu mà khiến em đi theo anh.
”Cô giờ đã phản ứng lại, muốn phàn nàn về điều này.Đôi môi mỏng của Hạ Tuy Trầm lộ ra một nụ cười, lòng bàn tay trượt xuống eo, dùng sức nhấc người phụ nữ lên, xoay người đi về phía chiếc giường nhỏ bị bỏ quên, cả hai người đều đè lên chăn bông mềm mại, anh quỳ một chân xuống, ngón tay thon dài nắm chặt mắt cá chân trắng như tuyết của cô.Chăn bông oi bức và nhiệt độ cơ thể của người đàn ông khiến Cố Thanh Sương cảm thấy như bị một cái lò thiêu đốt, ngay cả lý trí của cô cũng đồng thời bị thiêu đốt, đôi mắt đen nhánh của cô mờ đi, nhìn anh lấy phương thức cầu hôn cô và quỳ xuốngHạ Tuy Trầm di chuyển, đem thân thể cô hướng về phía anh, đồng thời, một giọng nói chậm rãi xuyên thấu vào lòng cô.“… Em có muốn kết hôn với anh không?”“Gả cho anh có được không, kiếp này anh sẽ yêu thương em, đôi với em thật tốt.”“Gật đầu, anh sẽ quỳ gối cầu hôn em một đêm.”–Bốn giờ sáng, mưa tạnh dần, đèn đường trong ngõ sâu tối sầm lại, không khí trở nên lạnh lẽo, cơn gió mùa thu lặng lễ tiến vào phòng qua khe hở cửa sổ.Cố Thanh Sương cuộn mình trong chăn bông, ngón tay trắng nõn đặt giữa môi, tiếng hít thở nhẹ nhàng.Một lúc sau, cô khẽ nâng đôi mi, tầm mắt có chút mờ mịt nhìn thấy Hạ Tuy Trầm dùng giấy bọc lấy những đồ vật đã dùng xong, ném vào thùng rác, ngồi ở mép giường, nói nhỏ với cô: “Bαo ©αo sυ bị rách.
”Đây là mua tạm ở thị trấn nhỏ, chất lượng không tốt lắm.Điều này không ai dự đoán được.Ngón tay thon dài của Hạ Tuy Trầm vuố.t ve hàng lông mày đang nhăn lại của cô, vào ban đêm, giọng nói của anh trầm thấp hơn bình thường: “Không dễ mang thai như vậy đâu.”Cố Thanh Sương quay lại đối mặt với anh, lời lên án hiện rõ trong đôi mắt ướt của cô: “Hạ Tuy Trầm, anh không biết là phụ nữ chạm vào cái là có thể mang thai sao, nếu em là thuộc thể chất dễ thụ thai thì đêm nay anh xong đời rồi, chờ lên chức bố đi.”Trước kia ở phương diện đồ bảo hộ này hai người đều làm rất tốt, đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống ngoài ý muốn như vậy.Cố Thanh Sương không khỏi bối rối, dùng đầu ngón tay véo vào cánh tay anh, nói: “Rạng sáng anh đi mua thuốc cho em.”“Uống quá nhiều thuốc không tốt đối với cơ thể em…”“Uống một lần chắc là không sao đâu.”So với việc sinh con khi còn trẻ, Cố Thanh Sương thà uống một hộp thuốc còn hơn.
Ai mà ngờ đêm đầu tiên cả hai chuyển từ bạn trai bạn gái thành vị hôn phu hôn thê lại xảy ra vấn đề này.Hạ Tuy Trầm không đồng ý với việc cô uống thuốc, thái độ còn rất mạnh mẽ, mặc cho cô giận cá chém thớt lên người mình: “Thanh Sương, nếu số mệnh của chúng ta thực sự có một đứa bé trong đêm nay, thì uống thuốc cũng không giúp được gì.”“Anh không cần ngụy biện nữa!”Thấy cô không tin, Hạ Tuy Trầm từ trong quần lấy ra điện thoại di động, cũng không biết lên Baidu tra cái gì, lăn lộn một lúc, đưa cho cô giao diện màn hình điện thoại, trên mạng có bác sĩ chuyên gia phổ cập y học, trường hợp đặc biệt uống thuốc tránh thai xong vẫn mang thai.“Sau khi uống thuốc rồi mang thai ba tháng cũng không có bị sảy thai, điều đó có nghĩa là đứa trẻ này đến theo đúng quy luật tự nhiên, là kẻ mạnh nhất.
Nếu đêm nay chúng ta có duyên có con, thì em có trốn cũng không thoát đâu.
”Lý do thoái thác của Hạ Tuy Trầm nghe có vẻ không sai và cũng không có sơ hở gì, nhất thời làm Cố Thanh Sương nghiêm túc xem lại kiến thức bác sĩ phổ cập ba lần, có chút mờ mịt nói: “Là như vậy sao?”“Ừm.”Hạ Tuy Trầm đè đầu gối ở mép giường, ôm cả người và chăn vào trong lòng, nhẹ nhàng áp cằm vào má cô nói: “Tạ Lan Thâm và Khương Nại có một cô con gái, cô bé có nhũ danh là Tiểu Quan Âm, em biết là tại sao lại gọi như vậy không?”Cố Thanh Sương không biết, chỉ đợi những lời tiếp theo của anh.Nhìn thấy đôi môi mỏng của người đàn ông nhẹ nhàng kéo ra hình vòng cung, nụ cười của anh lộ rõ: “Bởi vì khi kết hôn cậu ấy có mua một miếng ngọc Quan Âm ban con nổi tiếng nào đó, không ngờ ngay sau đó lại có một cô con gái, cho nên mới đặt tên là Tiểu Quan Âm.”“Sau đó, cậu ấy không cẩn thận dùng một miếng ngọc Quan Âm Ban Con khác, rồi mang thai sinh đôi đều là bé trai…”“Tất cả đều là Bồ Tát đưa đứa trẻ có duyên với họ đến.”“… Còn có thể như vậy sao?” Cố Thanh Sương bị phân tâm, đầu tiên là cô bị sốc vì không biết hãng nào mà hiệu quả tránh thai có thể thấp như vậy, sau đó cô mới sửng sốt khi biết ảnh hậu Khương Nại thực sự có một cặp sinh đôi: “Trên mạng đều đồn cô ấy kết hôn rồi sớm sinh một cô con gái quốc dân.
”“Ừm, tin tức cô ấy mang thai song sinh từ trước đến nay đều không có lộ ra ngoài.”Nhìn thấy biểu cảm của cô thật sự rất đáng yêu, Hạ Tuy Trầm không kìm được mà hôn cô: “Nếu như em tò mò về bọn nhỏ, hôm khác anh sẽ đưa em đến nhà Tạ gia làm khách.”“Làm gì có kiểu bát quái đến tận nhà người khác.” Cố Thanh Sương lắc đầu, giơ tay ôm lấy anh, trong lòng khó chịu dần dần bình tĩnh lại, cô nhắm chặt đôi mi dày suy nghĩ, vậy thì cứ để thuận theo tự nhiên, nếu đêm nay thật sự có em bé thì cũng là số mệnh đã chỉ định.#Mưa trong ngõ sâu đến sáng mới tạnh, cánh cửa gỗ đóng chặt của các cửa tiệm bắt đầu mở ra, Hạ Tuy Trầm bước ra, dùng ngón tay thon dài kéo thẳng cổ áo sơ mi, đi tới một cửa hàng ăn sáng gần đó để mua một chút thức ăn.Anh chậm rãi bước vào cửa hàng và gọi hai phần mì phở thanh đạm và sữa đậu nành, ở hai bàn bên cạnh, có khoảng hơn chục người đàn ông mặc quần áo không mấy nổi bật đang ngầm ra hiệu ẩn ý, bầu không khí sôi động ban đầu lại yên tĩnh đến khó hiểu.Sau khi Hạ Tuy Trầm thanh toán tiền, xách theo bữa sáng đi vào con hẻm sâu, khoảng hơn chục người đàn ông nhìn theo bóng lưng của anh, khẽ thì thầm:– “Nguy hiểm quá … Tưởng bị lộ, suýt nữa dọa chết tôi rồi.”– “Không phải bạn trai bí mật của Cố Thanh Sương thực sự là một nghệ sĩ mới trong vòng sao? Giá trị nhan sắc này…Thật tuyệt, tôi là đàn ông còn rung động nữa là.”– “Tỉnh táo đi, chúng ta lần này đã làm nên chuyện lớn rồi.
Khi trở lại Tứ Thành, chúng ta nhất định sẽ gây chấn động làng giải trí hahaha.”– “Theo quan sát của tôi, hai người này trông không giống như đang đi du lịch.
Chúng ta ở trong ngõ nhỏ làm thịt cho muỗi ăn để canh họ, phần lớn thời gian họ đều ở gác mái, có gì chơi vui đâu?”- “Tối hôm qua, người bạn trai thần bí đó mua một hộp mười hai cái ở siêu thị.
Anh đoán xem có gì vui?”– “Đệch, làm thế quái nào mà anh biết được hay vậy?”– “Khi mua thuốc lá tôi đã hỏi ông chú chủ tiệm, tôi cá một điếu … Hôm nay Cố Thanh Sương không thể ra ngoài.”– “Tôi cược hai cái, chạng vạng trước 5 giờ có thể ra.”– “Mấy người thật keo kiệt bủn xỉn, tôi cá một bao thuốc lá, buổi trưa bạn trai thần bí sẽ ra ngoài mua một bộ.”……Đám phóng viên giải trí này vừa theo dõi vừa quay phim trong bóng tối sôi nổi đặt cược, sau khi ăn sáng xong, bọn họ tìm một chỗ ngồi xổm xuống, mười mấy cặp mắt đều nhìn chằm chằm chuyển động của căn gác xép, thời gian từng giây từng phút trôi qua, trước khi mặt trời xuống núi, họ đã bí mật chụp được ảnh của Cố Thanh Sương đi ra ngoài để hít thở không khí.Thay vì đi dạo phố, cô lại leo lên chùa Nam Minh trên ngọn núi này, đến tận khuya mới về.Liên tiếp mấy ngày đều như vậy, hoặc là sáng sớm khi mặt trời ló dạng thì lên núi hoặc là chờ khi mặt trời xuống núi thì đi.Cố Thanh Sương và Hạ Tuy Trầm đã đi từ trong ra ngoài của chùa Nam Minh hàng chục lần, nhóm phóng viên giải trí chỉ có thể cam chịu số phận sớm tối đi cùng cả hai leo lên rồi lại xuống núi để quay chụp.Nếu còn không trở về Tứ Thành thì mạng của họ có thể sẽ phải bỏ lại đây.Mọi người trong không nhịn được mà phun trào: “Đều là đàn ông mà số phận lại khác nhau … người thì leo núi đi dạo trong chùa, còn được nắm tay bé bỏng của mỹ nhân bình hoa hàng đầu giới giải trí của chúng ta.
Còn chúng ta khi leo núi lại phải bí mật ngồi xổm ở mọi nơi, vác camera quay lén.
”“Còn tồi tệ hơn nữa là… Cố Thanh Sương và người bạn trai thần bí của cô ấy khi đi mệt rồi thì ngồi vào đình hóng gió nhân tiện ôm hôn.
Lão Tử ngồi xổm trong rừng trúc, trong bụi cỏ để cho muỗi ăn, thiếu chút nữa mất máu mà chết.”“Mấy người có thảm bằng tôi không? Để thành công theo bọn họ tới sân sau của chùa, tôi phải cạo trọc trán, tạm thời giả làm một nhà sư để trà trộn vào.”“Tôi xin viết một bức thư cầu xin Cố Thanh Sương trở lại thành phố lớn đi.
Không lo làm minh tinh phong cảnh vô hạn lại chạy đến nông thôn yêu đương.
Người đại diện của cô ấy đã chết rồi sao, cũng không thuyết phục cô ấy quay lại làm việc à.”“Những tư liệu này đủ để vạch trần chuyện tình cảm của Cố Thanh Sương, nếu không ngày mai hai người này có thể ở nhà nghỉ ngơi, đừng đi leo núi nữa được không.”“Chân lão tử sắp gãy mất rồi… Chùa Nam Minh có cái gì mà làm Cố Thanh Sương lưu luyến như vậy!”“Tôi tình cờ nghe được Cố Thanh Sương từng nuôi một con cú mèo có tên là Tẩu Địa Kê trong chùa.
Hôm qua chắc cô ấy cùng người bạn trai thần bí muốn xem con cháu của con cú mèo đấy.
Giống như sự tình mười năm trước.”“Mười năm trước?”Mọi người đều im lặng một giây ngầm hiểu, một lúc sau thì có người khẽ nói: “Có ai muốn lập đội với tôi đêm nay lên núi trộm cú mèo không?”Không đến một phút, tin tức trong nhóm đã lên đến con số 99+Ngược lại chấp niệm của Cố Thanh Sương đối với Tẩu Địa Kê không sâu sắc lắm, dù sao thì loài cú cũng không có tuổi thọ cao như người, tối qua cô vừa nhắc với Hạ Tuy Trầm, không ngờ hôm sau ở bậc thềm hậu viện của chùa Nam Minh cô lại nhìn thấy một con cú mèo bị nhốt dưới gốc cây.Sợ cú mèo bị thương, cô xách váy chạy đi tìm Hạ Tuy Trầm, sau khi kiểm tra thì phát hiện con cú chỉ bị một vết thương nhẹ trên cánh.“Nó là thế hệ sau của Tẩu Địa Kê sao?”Cố Thanh Sương nhìn những ngón tay thon dài của người đàn ông đang băng bó giúp cú mèo, cô liền ngồi xuống bên cạnh nhẹ giọng hỏi anh.“Có thể.”Sau khi Hạ Tuy Trầm băng bó đơn giản xong, anh đặt con cú lên bàn đá, nhìn một cục nho nhỏ, lông xù xù, nhìn có vẻ vẫn là thời kỳ con non.
Tuy nhiên, miệng của nó rất sắc bén, nên anh không để cho Cố Thanh Sương đưa tay ra chạm vào nó, cô chỉ có thể giữ khoảng cách an toàn mà quan sát.Cố Thanh Sương ngoan ngoãn đồng ý, Hạ Tuy Trầm không nhìn cô nữa, cô liền đưa lòng bàn tay ra chạm vào, khóe mắt hiện lên một nụ cười, khi quay đầu lại thì tình cờ gặp một người đàn ông lạ mặt mặc áo phông trên ban công của chùa.Một giây hai giây trôi qua.Cố Thanh Sương bình tĩnh nhìn sang chỗ khác và tiếp tục quan sát con cú.Bị bất ngờ, lưng người đàn ông mặc áo phông đứng đó đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.Ở góc không ai để ý, chiếc camera được giấu đi một cách âm thầm.Vì nhặt được một con cú, Cố Thanh Sương càng chăm chỉ chạy đến chùa Nam Minh hơn, cô phải chăm sóc vết thương cho