Sau khi bộ phim mới của Cố Thanh Sương đóng máy, cô không về nhà tổ tiên Hạ gia, mà chọn căn hộ lúc trước khi kết hôn của cô để nghỉ ngơi.Căn hộ không có người ở vắng vẻ đã lâu, khi vào ở lại còn phải tốn một chút công sức dọn dẹp, sắp xếp lại, vì thế cô mang theo Tiểu Lý Nhi, đến trung tâm thương mại mua thảm trải sàn, bọc ghế sofa nhung và cả chăn, lại thêm mấy món đồ chơi lông xù, bộ dao kéo tinh xảo cùng không ít hoa quả tươi.Xem danh sách mua sắm trong điện thoại di động mỗi một thứ đều đã hoàn thành, Cố Thanh Sương mới cảm thấy căn hộ ấm áp hơn, cô vô cùng mỹ mãn mà đem bộ chén trà một nhà ba người đặt trên tủ kính, đôi mắt cong lên, nhìn mấy lần rồi lại lấy điện thoại ra chụp ảnh gửi cho Hạ Tuy Trầm.Bên ngoài nhà bếp, Tiểu Lý Nhi đang ôm búp bê Tây Dương tới tìm cô, giọng nói chậm rãi: “Mẹ ơi, uống, sữa chua.”Cố Thanh Sương cất điện thoại di động rồi đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt con gái, rất dịu dàng kiên nhẫn hỏi: “Nói cho mẹ nghe một lần nữa được không? Con muốn uống gì? ”Tính cách của Tiểu Lý Nhi có chút lười biếng, trước kia muốn cái gì, chỉ cần kêu lên với bố.Hạ Tuy Trầm có thể hiểu được nhu cầu của con gái, dần dần, cũng làm cho cô bé dưỡng ra thành thói quen xấu kia, muốn uống nước, những đứa trẻ khác sẽ nói: miệng nhỏ khát khát, bố, mẹ, con muốn uống nước.Nhưng Tiểu Lý Nhi chỉ biết ngửa mặt lên nhìn mẹ, đơn giản nói một chữ: “Khát.
”Cố Thanh Sương sau khi ý thức được điểm này, đều sẽ dụng tâm giao tiếp nhiều hơn với con, chậm rãi chỉ bảo.Tiểu Lý Nhi dán mặt lên ngực con búp bê, nghiêng đầu nhìn mẹ hơn nửa ngày, dường như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó, cuối cùng đôi mắt to lộ ra vẻ mờ mịt, chậm rãi tiếp tục nói: “Bố nói buổi sáng con có thể uống một chai sữa chua…”Đây là lời bố Hạ Tuy Trầm nói, cô bé nhớ kỹ trong lòng, mới tới nhắc nhở mẹ Cố Thanh Sương cho bé uống sữa chua.“Được, mẹ biết rồi.”Cố Thanh Sương hôn lên trán cô bé như là một phần thưởng, đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy đồ, phát hiện không có sữa chua trẻ em, liền xoay người nói với con gái: “Chúng ta ra ngoài một chuyến đi.”Dưới lầu chung cư có một cửa hàng tiện lợi, ngay cả quần áo cô cũng không cần thay, chỉ cần đeo khẩu trang màu đen lên, tiện tay đôin một chiếc mũ lưỡi trai, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp đen nhánh, sau đó cô nắm tay Tiểu Lý Nhi cứ như vậy đi ra ngoài.Trong lúc chờ thang máy, Cố Thanh Sương lấy điện thoại di động ra, truy cập nhóm làm việc, một lát sau, thang máy lại xuống lầu.Khi đi tới đại sảnh lấp lánh, Tiểu Lý Nhi bỗng nhiên kéo kéo góc áo của cô, giọng nói ngọng nghịu: “Là anh trai.”Trong mắt Cố Thanh Sương lộ ra một tia hoang mang, nhìn theo hướng con gái chỉ, chỉ thấy một người phụ nữ thanh lệ, dáng người mảnh khảnh đang dắt một cậu bé mặc quần soóc đứng cách đó không xa, cẩn thận nhìn lại, mới phát hiện ra đó là Dụ Tư Tình.Có lẽ cũng nghe thấy thanh âm này, Dụ Tư Tình quay đầu nhìn lại, biểu tình có chút ngạc nhiên.Nửa tiếng sau.Ở trong công viên dưới lầu tiểu khu, Dụ Gia Phan mang theo Tiểu Lý Nhi ngồi trên băng ghế ngồi uống sữa chua, mà Cố Thanh Sương cùng Dụ Tư Tình đang ở cách đó vài bước nói chuyện phiếm, không ai nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, họ ở cùng một tầng trong căn hộ bên cạnh.“Nghe nói, một tháng trước chị đã dọn ra khỏi biệt thự Hạ gia?”“Ừm… Phan Phan muốn tiếp tục ở lại Tứ Thành, tôi chỉ có thể gác lại mọi sự sắp xếp đi New York, trước tiên chờ thằng bé chậm rãi tiếp nhận rồi mới xem tình hình ra sao.
“Dụ Tư Tình vừa dọn ra khỏi biệt thự Hạ gia đã đặt vé máy bay đến New York, nhưng đứa nhỏ không muốn đi, nơi này có người nhà của cậu bé.Dụ Tư Tình đáy lòng hiểu rất rõ, ở trong thế giới của Dụ Gia Phan, bố và chú nhỏ vĩnh viễn là ưu tiên hàng đầu, tiếp theo mới có thể là người mẹ như cô.Cô không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể ở lại Tứ Thành tiếp tục sinh sống, lấy tiền tiết kiệm ra mua căn hộ ở chung cư này.Trong lúc nói chuyện phiếm, Cố Thanh Sương chưa từng nhắc tới Hạ Vân Tiệm đến nửa câu, điều này ngược lại làm cho Dụ Tư Tình thoải mái không ít, mỉm cười tiếp tục nói: “Phan Phan tối hôm qua còn nhớ em gái, về sau chúng ta ở gần, hai đứa cũng có người chơi cùng”Lời này không sai, đến chạng vạng, Cố Thanh Sương đang định đứng dậy chuẩn bị bữa tối, Tiểu Lý Nhi liền tự động sang phòng bên cạnh tìm anh trai chơi.Chờ Hạ Tuy Trầm tan làm trở về, vừa vào cửa, thấy trong phòng khách ấm áp rộng rãi không có bóng dáng của con gái, anh đặt áo khoác tây trang xuống, trước tiên đi vào phòng ngủ chính cùng phòng trẻ em xem qua một chút, ở trong căn hộ tìm một vòng cũng không phát hiện ra con gái ở đâu, liền đi vào phòng bếp nhìn Cố Thanh Sương vẫn đang vô cùng bận rộn, ngữ điệu ôn hòa ám chỉ hỏi cô: “Vợ, em ra ngoài mua đồ ăn, có phải đã quên mang gì về nhà rồi không?”Lập tức, tầm mắt anh quét tới chỗ Cố Thanh Sương đã nấu xong bát canh trứng cho trẻ con, lại cảm thấy loại khả năng này không lớn.Lời còn chưa thu hồi lại, thấy Cố Thanh Sương đã tắt bếp, xoay người nói: “Hả? Ví và điện thoại di động của em đều đã mang về nhà rồi mà.”Cánh tay Hạ Tuy Trầm duỗi qua tự nhiên ôm lấy eo cô, thuận thế cũng tiếp nhận đĩa rau xanh mới ra lò kia, hương vị thế nào cũng không biết, ít nhất ăn được là được, anh đặt ở trước bệ, cúi đầu hôn cô nói: “Con gái đâu rồi?”Lúc này Cố Thanh Sương mới phản ứng lại là anh đang tìm cái gì, đôi môi đỏ mọng cong cong nói: “À… Vừa về đến nhà là anh đi tìm con gái chứ không phải là em, xem ra nguy cơ thất sủng của em cũng không còn xa nữa.”“Giấm của con gái mà em cũng muốn ăn sao?”“Em ăn chứ…” Đầu ngón tay trắng nõn của Cố Thanh Sương túm lấy cà vạt của anh, chậm rãi vờn quanh, quấn vào trong lòng người đàn ông, đôi mắt quá mức xinh đẹp kia ẩn chứa ý cười, ngay cả đuôi mắt cũng hàm chứa xúc cảm như có như không: “Nếu anh không dỗ dành em… Đừng nghĩ đến chuyện gặp được con gái anh tối nay.
”Hạ Tuy Trầm nhướng mày, một giây sau, anh ôm cô đến phòng ngủ chính dỗ dành một trận.**Bóng đêm ngoài cửa sổ hoàn toàn tối sầm lại, Cố Thanh Sương thanh tỉnh, nằm sấp trên chiếc gối trắng tinh lười nhúc nhích, tai nghe tiếng sột soạt của Hạ Tuy Trầm ở mép giường đang mặc quần áo, một lát sau, anh bắt đầu sửa sang lại chỗ lộn xộn trong phòng ngủ chính, đem chăn và gối đầu đang rơi vương vãi xuống sàn nhà sắp xếp về vị trí cũ.Kể từ sau khi sinh Tiểu Lý Nhi, mỗi lần hai người thân mật, họ sẽ chọn bốn phía không có người, sẽ kéo chặt rèm cửa sổ, không để chút ánh sáng nào lọt vào.Cố Thanh Sương duỗi thắt lưng lười biếng ngồi dậy, mái tóc dài dày quấn quanh cánh tay trắng như tuyết, cô vẫn ngồi ôm lấy chiếc gối, nhìn chằm chằm dáng vẻ đĩnh bạt cao ngất của người đàn ông: “Dụ Tư Tình ở căn hộ bên cạnh chúng ta…”Hạ Tuy Trầm xuống ngạc nhiên quay đầu nhìn cô, giọng điệu trầm thấp nói: “Không phải chị ấy mang Phan Phan ra nước ngoài hay sao?”“Phan Phan không muốn rời đi.”Cố Thanh Sương ngáp một cái, bàn chân trắng nõn từ mép giường trượt xuống, nhẹ nhàng chạm vào đầu gối của Hạ Tuy Trầm: “Bệnh tâm lý của anh trai anh có chữa được không? ”Ánh mắt Hạ Tuy Trầm rơi vào mu bàn chân cô, trắng nõn tinh xảo, da thịt giống như bị vầng sáng vàng ấm chiếu xuống một tầng hào quang nhu hòa.Mỗi một tấc da thịt trên người cô đều hoàn mỹ, mang theo lực mê hoặc trí mạng, không cố ý dụ dỗ cũng có thể trêu chọc làm người đàn ông ngứa ngáy, anh chủ động cúi người tới gần, giọng nói thì thầm: “Vậy phải xem anh ấy có muốn được chữa khỏi hay không.”So với Hạ Tuy Trầm mới ba tuổi đã tận mắt chứng kiến cảnh cha mẹ bị tai nạn xe hơi tử vong, trở thành một quân cờ bỏ rơi của gia tộc.
Thì áp lực tâm lý Hạ Vân Tiệm phải chịu không ít hơn so với em trai, bởi vì từ khi còn nhỏ đã bị Hạ Ngữ Liễu khống chế, hết lần này tới lần khác người đàn ông của Hạ gia đều không được làm theo ý mình, trong hoàn cảnh áp lực tâm lý như vậy, chỉ có thể sinh ra tính cách cực đoan.Cho nên trước khi anh trở thành người nắm quyền Hạ gia, việc đầu tiên anh làm, dùng tâm tư kín đáo bày ra chính là thoát khỏi sự kiểm soát của Hạ Ngữ Liễu.Nếu đổi lại là Hạ Tuy Trầm đoạt quyền soán vị, không cần bất kì cái cớ gì.Nhưng Hạ Vân Tiệm lại khác, anh là người thừa kế mà Hạ Ngữ Liễu Ký tâm huyết bồi dưỡng, nếu không có cái cớ hợp tình hợp