Trong phòng cấp cứu, y tá trực phụ trách điều trị vết thương cho Tiểu Lý Nhi, ai ngờ tăm bông tiệt trùng còn chưa chạm vào chiếc trán non mềm mại, tiếng kêu đã vang lên trước một bước: “Cô làm gì vậy...!Cháu muốn bố, bố.
“Hạ Tuy Trầm vừa mới cầm phiếu thanh toán đi vào, nghe thấy câu này, bé con tức giận đến mức không nói rõ ràng.Ngay lập tức, anh bước đến, bế cô bé lên mép giường, dỗ dành nhẹ nhàng và kiên nhẫn: “Ngoan, bố ở đây”.Giống như nhìn thấy vị cứu tinh, Tiểu Lý Nhi hai tay ôm chặt lấy cổ Hạ Tuy Trầm, giọng mũi nghẹn ngào nói: “Sao bây giờ bố mới đến, Lý Nhi sắp bị hù chết rồi …”Hạ Tuy Trầm vừa đi trả phí vừa an ủi Cố Thanh Sương, người không dám nhìn ý tá xử lý vết thương cho con gái, mấy phút sau còn phải an ủi đứa nhỏ, anh giơ cánh tay trái lên chặn tăm bông mà y tá đang cố gắng tiếp cận, chỉ cho y tá dừng lại.Tiểu Lý Nhi không thích bị người khác tùy tiện chạm vào mặt, nếu là bố cô bé, cô bé miễn cưỡng chịu đựng được.Hạ Tuy Trầm từ đầu đến cuối đều rất dịu dàng, khi tăm bông chạm trán thì dừng lại trong giây lát.Y tá đứng bên cạnh sáng rực cả mắt, cô đã nhận ra hai bố con.Không kìm được sự kích động trong lòng, cô ấy lén lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho bạn trực đang làm việc: “Hôm nay tôi trúng lớn rồi!!! Khi đang trực ban tôi gặp được chồng và con gái của Cố Thanh Sương!”Thường thì mọi người sau khi tan sở đều mệt mỏi, nói nửa lời thôi cũng ngại, đêm nay sôi động không kém gì Tết Nguyên Đán.—— “Tôi biết Cố Thanh Sương đã có chồng.
Nhưng cô ấy có con gái khi nào vậy? Đừng nói dối tôi @Y tá XX.”—— “Kết hôn rồi sinh con không phải là chuyện bình thường sao? Nhưng phương tiện truyền thông càng ngày càng vô dụng … Tại sao vẫn chưa có chút tiếng gió nào?”—— “Khi Cố Thanh Sương tổ chức hôn lễ, cô ấy đã giành riêng một bàn cho các phóng viên giải trí, điều này có gì phải nghi ngờ nữa không? Cô ấy nhất định có quan hệ tốt với giới truyền thông…”—— “@ Y tá XX chụp ảnh cho mọi người xem đi!”Trong nhóm không ngừng thảo luận, cũng phải mười phút sau y tá mới đáp: “Tôi chụp lén không giỏi … Dù sao cũng khẳng định một trăm phân trăm là con gái của Cố Thanh Sương, cô bé gọi nữ thần là mẹ, khuôn mặt đó giống như đúc ra cùng một khuôn vậy, quá giống! Trọng điểm là, chồng của Cố Thanh Sương đối xử với trẻ con rất dịu dàng, anh ấy còn kiên nhẫn hơn cả chủ nhiệm Lý của khoa nhi bên cạnh…”—— “Hahahaha nếu con gái tôi có khuôn mặt xinh đẹp giống Cố Thanh Sương, tôi cũng có thể rất kiên nhẫn.”– “Tiểu Vương lầu trên …cậu tỉnh dậy đi.”Hạ Tuy Trầm đã xử lý xong vết thương trên trán cho Tiểu Lý Nhi, may mà vết thương rất nông, không cần khâu lại, nhưng trông cô bé vẫn rất đáng thương, làn da đỏ ửng.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay, dỗ dành: “Còn đau không?”Tiểu Lý Nhi chủ động áp sát mặt mình đến, cọ vào chiếc cằm của anh, thói quen này rất giống Cố Thanh Sương, âm thanh non nớt nghẹn ngào nói: “Bố, dán dán.”Hạ Tuy Trầm áp sát gần mặt cô bé, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ nhắn: “Lát nữa ra ngoài con hãy xin lỗi mẹ, con làm mẹ sợ rồi biết không?”Tiểu Lý Nhi có chút áy náy, đôi mắt đen ngấn nước chớp chớp, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ có ghét con không?”“Mẹ yêu con còn không hết, làm sao có thể ghét con được.”“Con không nghe lời.”“Con không cần phải sợ, con phạm sai lầm cũng không sao… Bố sẽ luôn bên cạnh khi con lớn lên, dạy con tất cả mọi chuyện.” Phương pháp giáo dục của Hạ Tuy Trầm rất đặc biệt, anh không bao giờ gò bó con cái phải luôn theo khuôn phép cũ vâng lời hiểu chuyện, không được phạm bất cứ sai lầm gì.Đứa nhỏ vừa mới đến thế giới này chưa tới hai, ba tuổi, tại sao lại phải đối với bé hà khắc như vậy?**Trong đại sảnh lúc này không có một bóng người, lạnh lẽo âm u.Mùi nước khử trùng và ánh sáng trắng khiến Cố Thanh Sương cảm thấy hơi lạnh, đó là cảm giác lạnh lẽo toát ra từ trong xương cốt, cô đưa tay lên sờ trán thì thấy hơi nóng.Thảo nào cả người yếu ớt vô lực, thân thể có chút run rẩy.Thời gian lặng lẽ trôi qua, đồng hồ trên tường đại sảnh đã chỉ đến mười giờ.Hạ Tuy Trầm ôm con gái trong tay xuất hiện, ánh mắt anh quét tới bóng dáng mảnh mai đang đứng dựa vào tường, khi anh bước tới, Cố Thanh Sương vô thức đưa tay định ôm lấy con gái mình, nhưng anh đã ngăn lại: “Trên tay em đang bị thương, trước tiên hãy về nhà đã.”Vết thương ở ngón tay của Cố Thanh Sương đã được xử lý nhanh chóng, khi trở về căn hộ, Hạ Tuy Trầm lấy hộp y tế ra và đưa thuốc cho cô một lần nữa.
Cô đang ngồi trên chiếc ghế sofa màu be mềm mại thoải mái trong phòng khách, ngọn đèn pha lê trên đầu bao phủ toàn thân cô.Đôi mi dài buông xuống nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi trên thảm, một lúc sau mới nhìn đến dãy tủ sách, may mà chúng đã được cố định trên tường, chỉ có sách dày và đồ trang trí bị rơi xuống.Đã vài giờ trôi qua kể từ khi vụ việc xảy ra, nhưng Cố Thanh Sương vẫn chưa hoàn hồn trở lại, thở nhẹ và nói: “Em thậm chí không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu cả dãy giá sách bị đè xuống, loại tin tức này đã từng được báo nước ngoài đưa tin rồi…… “Hạ Tuy Trầm đưa tay ra ôm cô vào lòng, không lời an ủi nào bằng một cái ôm lặng lẽ.Cố Thanh Sương úp mặt vào cổ anh bình tĩnh lại, sau đó cả hai nói với nhau vài câu.Không nói gì, Hạ Tuy Trầm bảo cô đi tắm, trong khi anh vào phòng ngủ để xem con gái mình.Tiểu Lý Nhi ngủ gật trên đường trở về.
Cô bé quấn trong một chiếc chăn bông màu trắng ngủ ở trên xe như một chú sâu nhỏ.
Đôi mi mỏng của bé khép chặt lại, khuôn mặt bụ bẫm xinh đẹp.Hạ Tuy Trầm lặng lẽ ở bên cạnh trong nửa giờ, tính thời gian có lẽ Cố Thanh Sương đã tắm rửa xong rồi, sau đó anh đứng dậy đi ra ngoài.Đèn trong phòng khách không còn sáng, rèm đã được kéo chặt, Cố Thanh Sương không đi tắm mà đang sắp xếp tủ sách, bên cạnh cô có một vài hộp các tông, tất cả các đồ trang trí bằng gốm, đồ vật bằng pha lê đã được cất đi, bày lên đó là một số búp bê xinh đẹp và thú bông.Sau một thời gian dài bận rộn, bởi vì ngồi xổm mệt mỏi nên cô ngồi luôn xuống sàn nhà lạnh lẽo.Hạ Tuy Trầm imlặng đứng đó, không hề quấy rầy cô.Tình yêu của Cố Thanh Sương dành cho con gái được thể hiện qua những hành động nhỏ nhất.Cô sẽ không mở miệng nói mình là một người mẹ tốt, nhưng cô đang rất cố gắng để trở thành một người mẹ mẫu mực, yêu thương con.Những đống hộp các tông được dán kín bằng băng keo, Cố Thanh Sương quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Tuy Trầm ở cách đó không xa, đôi môi đỏ mọng cong lên: “Cất hết đi như vậy thì Tiểu Lý Nhi sẽ không bị thương nữa.”Hạ Tuy Trầm bước tới, bế cô lên, cúi đầu xuống, hôn lên trán cô.Nhưng ngay sau đó anh lại chạm vào, cảm nhận được nhiệt độ bất thường trên chán, không khỏi nhíu mày: “Có phải hơi nóng không?”Cố Thanh Sương không để ý lắm nói: “Ngủ một giấc là được rồi.”Hạ Tuy Trầm không ngờ tai nạn của con gái khiến Cố Thanh Sương sợ hãi lên cơn sốt nhẹ, rất may là không nghiêm trọng, sau khi uống thuốc và uống một chút nước nóng, tình trạng của cô vẫn bình thường.Anh không yên tâm để cô vào phòng tắm một mình mà anh tự mình giúp cô tắm rửa, giống như tắm cho một đứa trẻ.Cố Thanh Sương nằm trong bồn tắm màu trắng sứ, mái tóc đen dài xõa trên vai, che đi nửa tấm lưng nhỏ, những ngón tay thon dài dính bọt của Hạ Tuy Trầm khẽ lướt trên tóc cô, từ đầu đến chân tóc anh đều tỉ mỉ gội cẩn thận, không để cho ngón tay của cô dính nước.Trong bầu không khí chỉ có tiếng nước, đầu óc Cố Thanh Sương tỉnh táo trở lại, cô trò chuyện với anh: “Em sắp xếp tủ sách ra cũng không tìm thấy thứ gì đáng để Tiểu Lý Nhi trèo lên …”“Anh, con bé có nói cho anh biết chuyện gì không?”Từ biểu hiện của Hạ Tuy Trầm có thể thấy được anh cũng không biết.Cố Thanh Sương càng nghĩ càng thấy không đúng lắm, bởi vì tính tình Tiểu Lý Nhi ôn hòa, rất ít khi chạy nhảy trong nhà, huống chi là nghịch ngợm lung tung.Trước khi cô định thần lại, Hạ Tuy Trầm đã vươn cánh tay dài của mình để đưa cô ra khỏi bồn tắm, quấn cô trong một chiếc áo choàng tắm ấm áp, nói một cách bình tĩnh: “Hỏi một chút sẽ biết.”Cố Thanh Sương liếc nhìn anh, đồng ý.Khi trở về phòng ngủ, Tiểu Lý Nhi đã tỉnh dậy, không hề khóc nháo, bé lấy chiếc gương nhỏ thường ngày ra ngồi cuộn tròn dưới chăn bông, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mũm mĩm tinh xảo của mình, biểu tình rất u sầu, dùng ngón tay chọc chọc cái trán.Nhìn có vẻ rất lo lắng sợ mình bị hủy dung…Thực sự là tuổi còn nhỏ mà lại quá yêu thích khuôn mặt này, mắc chứng lo lắng về sắc đẹp.Đêm nay tâm trạng của Cố Thanh Sương lên xuống thất thường, việc quay phim chưa bao giờ thú vị như vậy.
Nhìn thấy cảnh này, cô bình tĩnh ngay lập tức.Có thể là nghe thấy tiếng mở cửa, Tiểu Lý Nhi vội vàng giấu đi chiếc gương nhỏ, nhắm mắt lại, nằm xuống chiếc gối lớn mềm mại.Về cơ bản Cố Thanh Sương có thể xác nhận một điều, âm thầm nói với Hạ Tuy Trầm: “Con gái anh chột dạ.”Có vẻ như việc vô tình kéo giá sách làm đổ đó không phải là ngẫu nhiên.……Cố Thanh Sương và Hạ Tuy Trầm không nói lời trách cứ Tiểu Lý Nhi mà im lặng quan sát tình hình vài ngày, dần dần cô phát hiện Tiểu Lý Nhi rất mẫn cảm với điện thoại, chỉ cần cô cầm lên hay là đặt nó xuống thì đôi mắt nhỏ kia luôn nhìn theo không rời.Di động của Cố Thanh Sương không bao giờ mang kèm ốp lưng, thậm chí là được tài trợ cô cũng không mang.Cô không biết điều gì đã thu hút con gái mình, vào một ngày cuối tuần, Hạ Tuy Trầm không đến công ty, tất cả công việc khẩn cấp anh đều xử lí trong thư phòng.Buổi chiều.Cố Thanh Sương đặt điện thoại lên bàn trà, sau đó bước vào phòng làm việc, cửa mở rộng, ánh đèn chiếu sáng rõ từng góc.Chưa đến mười phút, Tiểu Lý Nhi đã lộc cộc chạy ra khỏi phòng ngủ chính, lấy điện thoại, giấu trong túi áo mình rồi giả vờ thản nhiên gọi mẹ.Sau đó, bé tìm thấy Cố Thanh Sương đang đọc sách trong thư phòng, âm thanh non nớt mang theo chút làm nũng nói: “Mẹ, con tìm anh trai chơi.”Cố Thanh Sương đặt cuốn sách xuống, đầu tiên liếc nhìn Hạ Tuy Trầm đang ngồi trước bàn làm việc, giơ ngón tay vén mái tóc mỏng và rối bù trên trán cho cô bé, vết sẹo trên đó đã mờ đi rất nhiều, mắt cô cụp xuống, cô mở miệng nói: “Anh trai đang nghỉ trưa.”“Con đã hẹn với anh rồi …” Tiểu Lý Nhi khăng khăng muốn đi sang căn hộ bên cạnh, chu môi hôn mẹ.Cố Thanh Sương giả vờ khó xử nên nói muốn xem Dụ Gia Phan có ngủ trưa không, rồi để bé đợi ở nhà.Về phía Dụ Gia Phan, đúng như lời của Tiểu Lý Nhi, cậu bé cũng nói là có hẹn với em gái, chủ động ôm một cuốn truyện cổ tích đến.Cậu bé nói mình muốn kể cho em gái câu chuyện về Người đẹp ngủ trong rừng.Cố Thanh Sương mỉm cười, để hai đứa trẻ vào phòng, đồng thời chuẩn bị hai ly sữa và đồ ăn nhẹ.Cô đóng cửa lại, ngay khi chân trước rời đi, Tiểu Lý Nhi bèn lấy điện thoại di động ra đưa cho anh trai, sau đó từ trên giường leo xuống, cuộn mình trước cửa làm tiểu thần giữ cửa.Dụ Gia Phan đã nhiều ngày không gọi điện video cho bố, cậu nhìn cô bé đầy cảm kích: “Cảm ơn em gái.”Tiểu Lý Nhi nở một nụ cười thật tươi và nói: “Anh không cần khách sáo.”Thời điểm cuộc gọi được thực hiện, hai đứa nhỏ không biết rằng trong phòng làm việc bên cạnh, Cố Thanh Sương và Hạ Tuy Trầm đang xem cảnh này qua camera giám sát, cô không biểu lộ nhiều cảm xúc, chỉ hơi nhíu mày: “Làm nửa