Lạc Tử Tịch nhìn Nhan Tiêu, không biết phải nói cái gì, chỉ vào mũi Nhan Tiêu mắng cô không biết xấu hổ, mắng cô là tiểu tam, mắng cô gì gì đó sao? Không thể nào, không được? Tuy rằng Nhan Tiêu nói cô là tình nhân của lão công, thế nhưng Lăng Dịch Hằng còn chưa có thừa nhận, đúng không? Hơn nữa, đây là lần đầu tiên bọn họ đồng thời xuất hiện trước mặt nàng, nàng cũng không có bắt được nhược điểm nào, đúng không? Bình tĩnh, Lạc Tử Tịch nói cho chính mình biết nàng phải bảo trì bình tĩnh, cho dù nội tâm có rối loạn thì cũng phải bình tĩnh. Thế nên mặt ngoài Lạc Tử Tịch giả vờ như rất bình tĩnh nhìn Nhan Tiêu, không có nửa phần yếu đuối.
Nhan Tiêu yêu mị hướng Lăng Dịch Hằng nhướng mắt, sau đó cười đối Lạc Tử Tịch nói:
"Lạc Tử Tịch, cô bây giờ muốn về nhà hay là hồi công ty? Dịch Hẳng nói muốn đưa tôi trở về, có tiện đường với cô không? Hay là, chúng tôi đưa cô về công ty trước?"
Thật ra cô cảm giác được nội tâm Lạc Tử Tịch rối loạn, cô cũng biết Lạc Tử Tịch đang ẩn nhẫn, việc đó khiến cho Nhan Tiêu không nhịn được mà tiếp tục kích thích nàng. Nhan Tiêu thầm nghĩ trước tiên muốn xé bỏ vẻ mặt bình tĩnh của Lạc Tử Tịch, cô muốn nhìn thấy mặt yếu ớt kia của Lạc Tử Tịch,
Nhan Tiêu phao mị nhãn cho Lăng Dịch Hằng đương nhiên đều rơi vào mắt Lạc Tử Tịch, biết Nhan Tiêu đang kích thích nàng, chọc giận nàng khiến cho nàng thất thố. Thế nhưng, Nhan Tiêu tựa hồ đã quên nàng là Lạc Tử Tịch, Lạc Tử Tịch là một người lý trí, sẽ không tùy ý phát giận mà dễ dàng thất thố. Lạc Tử Tịch nét mặt bình tĩnh thản nhiên tươi cười, nói:
"Tôi còn phải về công ty một chuyến, để Hằng đưa cô về trước đi, tôi tự mình lái xe."
"Nga, như vậy nha, tôi còn muốn cùng đi với cô, nếu không, tôi đi nhờ xe cô, công ty của cô hình như cách nơi tôi ở cũng không xa."
Vừa thấy Lạc Tử Tịch tươi cười Nhan Tiêu đã biết kích thích của mình mất đi hiệu lực, thật không biết Lạc Tử Tịch có phải người hay không, lúc này còn có thể biểu hiện như vậy.
Nhan Tiêu không thể không thừa nhận, toàn bộ hứng thú của cô lúc này đều bị Lạc Tử Tịch khơi mào lên. Khó có khi gặp được Lạc Tử Tịch, cô đương nhiên muốn ở cùng nàng nhiều hơn một chút, tùy rằng lấy thân phận địch nhân này. Hơn nữa, quả thật cũng không thích ở cùng Lăng Dịch Hằng, bởi vì ánh mắt hắn nhìn cô tựa hồ dần dần biến đổi.
Lăng Dịch Hằng vừa nghe liền ngây ngẩn cả người, thật không biết Nhan Tiêu lại bày trò gì, giống như nguyên bản hắn vốn là đạo diễn tại sao hiện tại quyền hạn đều trong tay Nhan Tiêu? Chẳng lẽ bởi vì tâm mình biến hóa? Lăng Dịch Hằng trong lòng cũng cảm thấy buồn bực, nhưng chuyện đã vậy hắn cũng không thể nói thêm cái gì, phải không? Chỉ có thể ngoạn theo Nhan Tiêu mà thôi.
"Như vậy thật không tiện đi."
Lạc Tử Tịch cảm thấy rất khó nắm bắt Nhan Tiêu, lúc này nàng thật không biết trong lòng Nhan Tiêu nghĩ cái, rốt cuộc muốn làm gì? Rõ ràng không phải nói muốn Lăng Dịch Hằng đưa cô sao? Sao lại chạy đến xe mình? Chẳng lẽ chính bởi vì mình không cùng cô nháo, cho nên muốn lên xe nháo cùng nàng? Không rõ, thật sự là không rõ. Lạc Tử Tịch nhíu mày.
"Tiện, như thế nào lại không tiện? Chỉ cần thả tôi tại đèn đỏ lúc gần đến công ty cô là được, chẳng lẽ cô gấp đến nỗi dừng lại nửa phút cũng không nguyện ý? Hơn nữa cô cũng biết, nếu Lăng Dịch Hằng đưa tôi, mặc kệ là về nhà hay là hồi công ty anh ấy, anh ấy cũng phải xoay một vòng lớn, anh nói đi, Dịch Hằng."
Nhan Tiêu rốt cuộc cũng có biểu hiện đối Lăng Dịch Hằng, cười hết sức kỳ quái.
Bị điểm tên, Lăng Dịch Hằng hiện tại không lên tiếng cũng không được, hơn nữa thời điểm Nhan Tiêu nhìn hắn còn nháy mắt, ý tứ dễ hiểu, muốn hắn hát đệm.
"Lão bà, nếu không em thuận đường liền thế đi, anh đưa cũng không phải không thể, nhưng là cấp dưới còn chờ anh mở một cái hội nghị khẩn cẩn, bây giờ thời gian có chút không kịp."
Lăng Dịch Hằng nói.
Lạc Tử Tịch nội tâm bắt đầu co rút, rốt cuộc Lăng Dịch Hằng xảy ra chuyện gì? Giống như thật nghe lời Nhan Tiêu? Sao có thể yên tâm để nàng ở cùng Nhan Tiêu? Hắn không biết Nhan Tiêu đang khiêu khích nàng sao? Lạc Tử Tịch âm thầm bình ổn nội tâm đang bạo động, mặt không đổi sắc nói:
"Cũng tốt, miễn cho anh trở về muộn. Vậy ủy khuất Nhan tiểu thư ngồi xe tôi."
"Đó là vinh hạnh của tôi."
Gặp mưu kế của mình thực hiện được, khóe miệng Nhan Tiêu giơ lên một độ cong thật lớn.
"Chúng em đi trước, buổi tối về nhà gặp."
Lạc Tử Tịch thản nhiên nói một câu với Lăng Dịch Hằng nói một câu, liền xoay người hướng bãi đỗ xe đi. Lúc này nàng thật không muốn đối mặt Lăng Dịch Hằng, nàng biết vừa rồi Lăng Dịch Hằng nói lý do muốn họp là giả, bởi vì thời điểm Nhan Tiêu nói xong hướng hắn tề mi lộng nhãn một chút, Lăng Dịch Hằng liền lâm thời lấy cớ sửa lại. Trong lòng nàng dâng lên một trận thất vọng, là thất vọng, Lạc Tử Tịch cảm thấy rất khó chịu.
Nhan Tiêu thấy Lạc Tử Tịch đi rồi liền chạy nhanh đuổi theo, cũng không quay đầu lại liền hướng Lăng Dịch Hằng khoát tay.
Lăng Dịch Hằng nhìn hai nữ nhân phía trước tay trong tay cùng một chỗ, bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác hài hòa không rõ, kia bóng dáng hai người làm cho hắn cảm thấy sự tồn tại của chính mình có chút không hợp... Lăng Dịch Hằng hoảng sợ vì bỗng dưng tự mình toát ra ý nghĩ này, chẳng lẽ là đối với Nhan Tiêu tâm tư thay đổi, ngay cả bóng dáng đều nhìn thấy cảm tình? Lăng Dịch Hằng rất muốn hung hăng tát mình mấy bàn tay, lão bà mình còn đi cạnh bên người Nhan Tiêu, hắn thế nhưng có ý nghĩ kỳ quái đối Nhan Tiêu, còn đâu muốn cả đời chỉ yêu Lạc Tử Tịch! Thật sự là không nên! Không nên! Lăng Dịch Hằng thầm mắng chính mình.
Cánh tay bị Nhan Tiêu lôi kéo dị thường khó chịu, nhưng Lạc Tử Tịch như thế nào bỏ cũng không ra, chỉ có thể mặc kệ Nhan Tiêu túm lấy, thật không biết Nhan Tiêu khí lực vì sao lớn như vậy, còn bá đạo như vậy.
"Buông tay."
Đi đến xe nếu Nhan Tiêu không buông tay, nàng làm sao có thể lái xe.
"Không buông."
Nhan Tiêu bá đạo trả lời, ánh mắt cũng không chớp một cái. Nắm tay Lạc Tử Tịch cảm giác phi thường tốt, lần đầu tiên kéo tay Lạc Tử Tịch, thời điểm đó liền yêu thích cảm giác