Được Lạc Tử Tịch chủ động hiến hôn, hai tay Nhan Tiêu cũng ôm lấy eo Lạc Tử Tịch. So với nụ hôn của nàng vừa rồi Lạc Tử Tịch hôn sâu hơn, dường như có một cái gì đó bộc phát ra, như vậy nóng bỏng, cấp bách đến không thể chờ đợi. Nhan Tiêu cảm giác được Lạc Tử Tịch giống như muốn đem nàng nuốt chửng, mang theo xâm lược bá đạo, cuốn lấy lưỡi của nàng.
Nhan Tiêu để mặc Lạc Tử Tịch bên môi nàng đòi lấy hết thảy, nàng thích cảm giác được Lạc Tử Tịch chiếm giữ, kia tâm hồn nóng bỏng cuộn lấy linh lưỡi lẫn nhau. Hai tay Nhan Tiêu ôm Lạc Tử Tịch càng thêm siết chặt, mặc kệ sau này quan hệ các nàng là cái gì, giờ phút này, nàng chỉ muốn cùng Lạc Tử Tịch ôm lấy nhau.
Lạc Tử Tịch đem môi Nhan Tiêu chà đạp một phen, nhắm mặt lại, trán chạm trán Nhan Tiêu, nàng biết vừa rồi nàng muốn Nhan Tiêu đến điên cuồng. Nàng chưa từng nghĩ chỉ vì một cái hôn lại khiến nàng điên cuồng đến vậy. Nàng đã từng trải qua năm tháng tìm kiếm cảm xúc mãnh liệt, nhưng hiện tại bên cạnh Nhan Tiêu, dường như tất cả cảm xúc nàng đều bị không khí xung quanh dâng cao, huyết quản trong người cứ muốn sôi trào.
"Nhan Tiêu, ta nghĩ muốn ngươi."
Lạc Tử Tịch biết khát vọng trong lòng mình, nàng không muốn khắc chế khát vọng đó. Nàng muốn tìm lại cảm giác ở bên Nhan Tiêu, cùng Nhan Tiêu phát sinh quan hệ, về sau dù cho có cùng Lăng Dịch Hằng điên cuồng như thế nào nàng vẫn không tìm thấy cảm giác vui sướng tràn đầy khi động tình như thế. Cảm giác sẽ không gạt người, nàng tin tưởng cảm giác của nàng, tin tưởng Nhan Tiêu đem đến cho nàng cảm giác.
"Hảo."
Nhan Tiêu không cự tuyệt, không hề do dự mà bình tĩnh trả lời. Nàng có thể cảm nhận được Lạc Tử Tịch hiện tại nóng lòng muốn nàng. Nàng có thể cho, nàng sẽ không giữ lại, nàng hy vọng chính mình có chút gì đó đáng giá để Lạc Tử Tịch lưu luyến, đáng giá để Lạc Tử Tịch không thể rời bỏ.
Nhan Tiêu buông Lạc Tử Tịch ra, đứng lên đem cửa sổ văn phòng hạ xuống, sau đó trở lại bên người Lạc Tử Tịch, nàng không ngại cùng Lạc Tử Tịch phong lưu một lần tại đây. Nhan Tiêu đứng trước Lạc Tử Tịch, trên mặt mang theo tươi cười thản nhiên, thân thủ cởi bỏ quần áo chính mình, khi đã giải khai tất cả quần áo trên ngươi, nàng tiến đến ngồi lên sô pha nhìn Lạc Tử Tịch, nàng biết hiện tại nội tâm Lạc Tử Tịch nhất định bị tác động, nàng không ngại chính mình chủ động, dù sao nơi đây cũng là địa bàn của nàng, trong lòng của nàng không có nhiều gánh nặng như Lạc Tử Tịch.
Hai tay Lạc Tử Tịch xẹt qua da thịt nhẵn nhụi Nhan Tiêu, nàng cảm nhận được cả người run rẩy, có chút không dám đụng chạm Nhan Tiêu. Nhan Tiêu không ngại thi triển hết thảy thân thể hoàn mỹ xinh đẹp trước mặt nàng, ngay cả địa phương thần bí nhất của mình, Nhan Tiêu cũng hào phóng không che lấp để cho nàng nhìn thấy không sót gì cả.
"Nhan Tiêu..."
Lạc Tử Tịch kinh hô một tiếng Nhan Tiêu, nội tâm cảm động đến rơi lệ, Nhan Tiêu như vậy, thản nhiên khiến nàng phải đau lòng.
"Yêu cầu của ngươi, ta đều thỏa mãn ngươi."
Nhan Tiêu gợi ra tia cười quyến rũ, ngồi lên người Lạc Tử Tịch, hai tay ôm lấy cổ Lạc Tử Tịch, để cho toàn bộ thân mình đều ỷ vào lòng Lạc Tử Tịch.
Nàng có Lạc Tử Tịch cũng có, trên người nàng có nơi nào mà Lạc Tử Tịch không nhìn qua đâu? Không phải nàng không biết xấu hổ, chỉ vì nàng muốn đem bộ dáng tốt đẹp nhất triển lãm cho Lạc Tử Tịch xem, nàng hy vọng Lạc Tử Tịch lưu luyến nàng, cho dù là lưu luyến thân thể nàng.
Lạc Tử Tịch ôm Nhan Tiêu nhu nhuyễn, cảm giác chân thật được nữ nhân yêu tinh duy nhất này đang tại trong lòng nàng, như thủy quấn quýt vây lấy nàng. Nếu Nhan Tiêu đã quẳng đi đạo lí mà muốn được ôm ấp yêu thương, nàng còn phải do dự cái gì đây? Lạc Tử Tịch nâng lấy mặt Nhan Tiêu, long trọng hôn lên môi Nhan Tiêu, linh lưỡi xâm nhập thẳng vào lãnh địa Nhan Tiêu.
Lưỡi cuốn lưỡi, triền miên kết giao cùng một chỗ, Lạc Tử Tịch hận không thể thưởng thức hết thảy mĩ hảo của Nhan Tiêu. Hai cổ mềm mại phía trước Nhan Tiêu chạm vào thân thể nàng cùng nàng chà xát, cái cảm giác kỳ diệu mềm nhũn này khiến cho nàng hôn càng thêm mê đắm không dứt. Lạc Tử Tịch một tay nâng lên thân thể mềm mại Nhan Tiêu, một tay an ủi lấy một bên nhẵn nhụi. Chậm rãi thong thả tiến lên đỉnh núi Nhan Tiêu, nhu nhuyễn mà xoa bóp có tiết tấu.
Ngón tay Lạc Tử Tịch đi qua một nơi, ở đó liền nhiệt tình dị thường mẫn cảm, ngón tay Lạc Tử Tịch hận không thể đem mỗi tấc đất Nhan Tiêu đều an ủi qua. Thân mình Nhan Tiêu bắt đầu tản ra hơi thở nóng bỏng, hô hấp hỗn loạn hòa vào nhau hình thành một giai điệu êm tai. Lạc Tử Tịch trầm mê giữa giai điệu này, tất cả lý trí đều bị thất lạc. Lạc Tử Tịch hôn, chậm rãi thoát ly môi Nhan Tiêu, tại khuôn mặt khuynh thành Nhan Tiêu mà tìm hoan lạc. Nhan Tiêu mẫn cảm vành tai dễ dàng rơi vào giữa nụ hôn của Lạc Tử Tịch, linh lưỡi Lạc Tử Tịch sung sướng khiêu khích lấy khiến cho Nhan Tiêu từng đợt run rẩy.
Trận địa chưa vội hạ, Nhan Tiêu khiêu gợi cổ cũng phi thường hấp dẫn Lạc Tử Tịch, môi Lạc Tử Tịch tinh tế hôn cổ Nhan Tiêu, còn thường nhẹ nhàng cắn cắn, tựa hồ muốn đánh gãy thần kinh đang căn cứng của Nhan Tiêu, đem Nhan Tiêu nuốt vào bụng nàng.
"Ân..."
Nhan Tiêu trong lòng Lạc Tử Tịch nhịn không được ngâm lên một tiếng, không khí quanh thân dần dần giảm bớt, hô hấp càng ngày càng nặng, nàng không biết môi Lạc Tử Tịch nguyên lai dũng cảm như vậy, mỗi địa phương trên người nàng đều được Lạc Tử Tịch hôn qua, sớm đã giơ cao cờ trắng hướng Lạc Tử Tịch cúi đầu xưng thần. Nhan Tiêu lạc vào trong nụ hôn Lạc Tử Tịch, nàng thích Lạc Tử Tịch dũng cảm mà tinh tế âu yếm nàng.
Khi đầu ngón tay Lạc Tử Tịch đi xuống, thánh đàn Nhan Tiêu đã tràn ra hồng thủy, nàng biết nàng vô pháp ngăn cản Lạc