Bóng người thật dài chậm rãi di chuyển trên mặt đất, mười ngón tươi khấu, dọc theo đường nhỏ trong công viên hai người chậm rãi tiêu sái. Thời điểm như vậy Lạc Tử Tịch vô cùng thích. Công việc bề bộn, mỗi ngày đều là mệt mỏi, chỉ có thời khắc này mới cảm giác được ấm áp cùng bình yên.
Cho dù đi dạo hai người lại rất ít tán gẫu nhưng chính vì thế càng khiến cho độ ấm lan truyền ở lòng bàn tay được cảm nhận rõ rệt. Có lẽ điều Lạc Tử Tịch chú trọng luôn là im lặng cùng ôn nhu. Năm tháng chậm rãi trôi qua, bọn họ đã không còn giống trước kia hay ngượng ngùng, e thẹn. Thời niên thiếu mỗi một trải nghiệm đều khiến họ bỡ ngỡ ngạc nhiên. Giữa hai người thấu hiểu tâm ý lẫn nhau là được, cần chi phải nhiều lời vô nghĩa?
"Vẫn cảm thấy, sau mỗi ngày đây là thời điểm ấm áp nhất, nhẹ nhàng nhất. Lão bà, đôi lúc anh không biết phải cảm ơn em thế nào."
Lăng Dịch Hằng dừng cước bộ, cuộc sống thế này thực an nhàn cùng ấm áp. Nhưng mà trong lòng Lăng Dịch Hàn lại tồn tại một cái gì đó, một chút gì đó làm hắn không biết nên nói thế nào cùng Lạc Tử Tịch. Hoặc là căn bản không thể nói. Chẳng biết làm sao cho phải. Vợ chồng không nên có bí mật gì. Thế nhưng, đôi khi có rất nhiều lời hắn đều muốn nói với Lạc Tử Tịch, đôi khi lại không biết phải nói thế nào. Bên ngoài nhìn thấy vô cùng hòa hợp đi, đúng không? Thật vậy chăng? Áp lực vô hình kia, Lăng Dịch Hằng cũng mơ hồ không biết vì sao mà có.
"Chúng ta hiện tại hà tất phải nói lời này đây? Em cũng chỉ là mong ước chúng ta ngày qua ngày có thể luôn bình an cùng hạnh phúc, an an ổn ổn cùng nhau lo toan cuộc sống."
Lạc Tử Tịch nhẹ nhàng tựa vào bả vai Lăng Dịch Hằng. Điều cuối cùng theo đuổi của mỗi nữ nhân không phải như nhau, đều là một bến bờ ổn định sao? Khóe miệng Lạc Tử Tịch luôn dạt dào nụ cười hạnh phúc, nàng quả thật hạnh phúc rất nhiều so với người khác.
"Cuộc đời rất dài, cũng rất ngắn. Đôi khi lại suy nghĩ phải hay không như vậy liền kết thúc. Lão bà, ấm áp thế này. Chúng ta có thể hay không có một ngày sẽ cảm thấy mỏi mệt. Lão bà, anh yêu em..."
Lăng Dịch Hằng thật sự sợ chính mình sẽ mỏi mệt, nhưng cũng chán ghét bình thản như vầy.
"Em hiểu lời anh nói, chúng ta không còn như lúc đôi mươi. Không phải lúc nào cũng là kích thích cuộc sống, hai ta đã bỏ lỡ nhiều điều, nhưng chậm rãi lắng động cũng không ít. Cuộc sống đều là như vậy, không phải sao? Chúng ta một đường đi tới, chuyện trải qua cũng không thiếu đau đớn, thống khổ, mỏi mệt. Nay có thể cùng nhau nắm tay mà đi đã nói lên tình yêu chúng ta theo đuổi bấy lâu chính là an tĩnh cùng an ổn mà thôi. Hằng, em biết anh có chút mệt mỏi khi an ổn như vậy..."
Trong lòng Lạc Tử Tịch nổi lên chút khổ sở. Khi còn trẻ hết sức lông bông mãi cũng mệt mỏi mới yên ổn lập gia đình. Nhưng hiện tại yên ổn lâu cũng mệt mỏi vậy kế tiếp sẽ là dạng gì nữa đây?
"Lão bà không phải anh mệt mỏi mà là sợ hãi."
Lăng Dịch Hằng nghe xong lời Lạc Tử Tịch nói trong lòng nổi lên đau đớn. Một đường bọn họ đã đi như thế nào, chính hắn rất rõ ràng. Lạc Tử Tịch đối với hắn ra sao hắn lại càng rõ. Nhưng mà trong lòng quả thật có một phần không hiểu tồn tại, chẳng biết lúc nào sẽ lại bộc phát ra. Lăng Dịch Hằng không biết làm sao với bất an của chính mình. Hôn nhân của bọn họ là kết quả tự do yêu thương, là lời hứa hẹn kết tinh của tình yêu. Hắn yêu Lạc Tử Tịch hoàn toàn không ít, nhưng vì cái gì tâm lại còn xao động?
Lạc Tử Tịch nâng lên cánh tay Lăng Dịch Hằng, mười ngón buông ra rồi lại nắm trở về.
"Hằng, yêu thương lúc đầu sau lại mệt mỏi, này em hiểu được. Nhưng mà em muốn nói với anh, ở giữa tình cảm đều tồn tại mỏi mệt, mặc kệ phần tình cảm kia có đậm sâu. Hằng, chúng ta cùng nhau lo toan cuộc sống khiến anh cảm thấy bất an không phải nguyện ước ban đầu của em. Em không hy vọng kết hôn vài năm sau còn có thể cùng anh nắm tay tản bộ, cũng không nghĩ tất cả vợ chồng đều có thể giống chúng ta thời điểm bất an có thể chia sẽ với nhau. Hằng, kỳ thật, em nghĩ rằng em là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới."
"Thật ra anh cũng muốn nói, anh là nam nhân hạnh phúc nhất trên thế giới. Lão bà, thực xin lỗi, anh không nên có cảm xúc như vậy. Đôi khi sẽ mệt mỏi, nhưng mà... Lão bà, có em, cho dù mệt mỏi cũng thực ấm áp."
Lăng Dịch Hằng dùng sức vòng tay đem Lạc Tử Tịch ôm vào lòng. Con người, rất nhiều thời điểm sẽ sinh ra rất nhiều mạc danh kỳ diệu* ý tưởng, Lăng Dịch Hàn đột nhiên thực chán ghét mạc danh kỳ diệu ý tưởng này.
*莫名其妙mạc danh kỳ diệu: nghĩa là không rõ, không hiểu vì sao. [Jay thích để nguyên như vậy vì đọc thấy hay hơn.]
"Ân, nếu anh không nói ra, em cũng không biết trong lòng anh nghĩ vậy. Nếu anh không nói, ngày nào đó chán ghét em, em cũng không biết. Đến lúc đó sẽ..."
Đến lúc đó sẽ, phỏng chừng sẽ có người nhân cơ hội mà chen vào. Lạc Tử Tịch trong lòng nổi lên chút ảm đạm. Cuộc sống có rất nhiều chuyện không thể tránh sẽ được, tựa như Nhan Tiêu.
Nhan Tiêu. Lạc Tử Tịch lại nghĩ đến Nhan Tiêu, một người vốn chưa gặp mặt đã hướng nàng khiêu khích hạ chiếu thư. Lạc Tử Tịch lơ đãng nhíu mày, hiện tại Lăng Dịch Hàn lại nói hắn có chút sợ hãi, chút mệt mỏi, như vậy... Nhan Tiêu phải hay không là tồn tại thật sự?
"Lão bà, tại sao lại nhíu mày? Còn trách anh sao?"
Lăng Dịch Hằng có chút cẩn thận dò hỏi. Kỳ thật Lạc Tử Tịch là một người mẫn cảm, hắn không hy vọng chỉ vì lời nói vừa rồi làm cho nàng suy nghĩ lung tung. Tuy Lăng Dịch Hằng cảm thấy có chút mê man nhưng cũng không hy vọng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn. Dù sao, đúng thật hắn là nam nhân tối hạnh phúc trên