"Cô hiện tại đang đi công tác, có nghĩ tới tôi vì sao lại điện thoại cho cô hay không?"
Nhan Tiêu cố ý nhắc nhở, cô không tin Lạc Tử Tịch không biết dụng ý của cô. cô rất chờ mong biểu tình của Lạc Tử Tịch. Cô biết Lạc Tử Tịch thật ra cũng không bình tĩnh như ngoài mặt. Lạc Tử Tịch không phải thánh nhân, cũng không phải nữ thần. Nhan Tiêu biết, trong lòng Lạc Tử Tịch kỳ thật rất để ý, nếu không cũng sẽ không cố ý biểu hiện không thèm quan tâm.
Có đôi khi, không thèm để ý đều là cố ý làm vậy, đúng không? Nhan Tiêu nở nụ cười.
"Tôi đương nhiên biết dụng ý của cô, nhưng dụng ý của cô không có nghĩa sẽ phát huy tác dụng, đúng không? Nếu tôi không cho nó phát huy, nó tồn tại còn có nghĩa sao?"
Chê cười, Lạc Tử Tịch đương nhiên biết dụng ý Nhan Tiêu, chẳng phải kích nàng sao? Ha ha, nàng như thế nào có khả năng cho Nhan Tiêu thực hiện được? Cho dù chỉ là trò chơi.
Chỉ là, thân thể thật có chút mỏi mệt, tâm tựa hồ cũng mệt. Giờ này khắc này, nàng thật nhớ Lăng Dịch Hằng, nhớ cái ôm ấm áp của hắn. Đột nhiên chợt nghĩ, Nhan Tiêu sao biết nàng đi công tác, có bao nhiêu loại khả năng. Lạc Tử Tịch trong lòng nhất thanh nhị sở*. Cho nên, trong lòng càng thêm mệt mỏi.
* 一清二白Nhất thanh nhị sở: rõ ràng, rành mạch.
"Lạc Tử Tịch, tôi quả thật muốn biết cô có thể bình tĩnh tới khi nào."
Nhan Tiêu thực chờ mong, Lạc Tử Tịch có thể kiên trì tới khi nào. Có lẽ hiện tại trong lòng Lạc Tử Tịch đã muốn phát điên, nhưng ngữ khí vẫn bình thản như trước. Nhan Tiêu cảm thấy bản thân hứng thú càng lúc càng lớn đối với Lạc Tử Tịch.
"Cô sao lại nôn nóng thế? Trò chơi không phải vừa mới bắt đầu sao? Hơn nữa, ai không bình tĩnh trước, bây giờ còn chưa nói được, không phải sao?"
Lạc Tử Tịch ngăn chặn thích thú của mình, bình tĩnh mà tự tin nói cùng Nhan Tiêu.
"Đúng vậy, trò chơi vừa mới bắt đầu, nhưng tôi rất muốn mau chóng tiến hành. Bởi vì, tôi phát giác, thật là càng ngày càng hảo ngoạn."
Đúng nha, đã muốn càng ngày càng hảo ngoạn. Lạc Tử Tịch là một người thú vị, một người cực lực khắc chế chính mình, nếu có thể công phá tầng phòng tuyến kia không biết sẽ xuất hiện trường hợp gì. Chờ mong, trong lòng Nhan Tiêu vô cùng chờ mong.
"Nhan Tiêu, thật ra tôi còn muốn biết, vì cái gì cô lại ham thích chuyện của tôi như vậy, hoặc nói là chuyện của tôi với Lăng Dịch Hằng. Chẳng lẽ bởi vì như lời cô nói là tình nhân lão công tôi?"
Một tình nhân có thể cao giọng cuồng vọng tìm tới nguyên phối sao? Lạc Tử Tịch thật sự không thể tưởng tượng được Nhan Tiêu. Tiểu tam bình thường sẽ không giống như cô. Tiểu tam hoặc là im lặng trốn tránh, hoặc là cao giọng phá hư. Nhưng giống Nhan Tiêu? Nói phá hư cũng không phải phá hư giống hiện tại.
Khó hiểu, Lạc Tử Tịch vô cùng khó hiểu.
"Tôi đúng là tình nhân lão công của cô, cho nên cũng chỉ có lý do này mà thôi. Lạc Tử Tịch, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"
Lạc Tử Tịch bắt đầu hoài nghi, bắt đầu phóng chú ý tới cô, để ý đến sự xuất hiện của cô. Ha ha, đây là một bắt đầu tốt, Lạc Tử Tịch càng để ý sẽ càng hảo ngoạn.
"Ha ha, cô cảm thấy lý do này của cô khiến tôi tin sao?"
Lạc Tử Tịch cười, nếu nói đơn giản vậy, Nhan Tiêu sẽ không dụng tâm đến thế. Lạc Tử Tịch chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản, sẽ không nghĩ bề ngoài chỉ có một tầng như vậy.
"Cô tin hay không tin, tôi chỉ có lý do này."
"Phải không?"
Lạc Tử Tịch dám xác định, Nhan Tiêu thật ra còn mục đích khác, là cái gì thì nàng không rõ. Tiểu tam sao? Ha ha, tựa hồ càng ngày càng hảo ngoạn. Nếu đã muốn bắt đầu, như vậy nàng sẽ dụng tâm mà ngoạn trò chơi này.
"Lão bà. Vất vả rồi, đến đây anh massage cho em."
Lăng Dịch Hằng thấy Lạc Tử Tịch mỏi mệt có chút đau lòng. Kỳ thật hắn hoàn toàn có năng lực để Lạc Tử Tịch không cần ra ngoài làm việc. Nhưng hắn hiểu được, Lạc Tử Tịch không giống người khác, nàng là một hiền thê, cũng là một phụ nữ mạnh mẽ. Gia đình cùng sự nghiệp, hai cái đều phải chiếu cố, Lăng Dịch Hằng thay Lạc Tử Tịch mỏi mệt. Hắn biết Lạc Tử Tịch vẫn thực cố gắng duy trì gia đình này, nhưng mà có nhiều thứ không phải cứ cố gắng là sẽ được.
Không phải chỉ cần mình cố gắng là đủ viên mãn tất cả. Thế gian, mọi việc đều như vậy. Lăng Dịch Hằng cười khổ trong lòng.
"Ân, hảo."
Lạc Tử Tịch vặn vặn, xoay xoay cổ, quả thật có chút mệt mỏi. Lại thêm chuyện Nhan Tiêu, trong lòng thật không thống khoái. Chỉ là, việc này còn chưa thể nói ra, nàng không thể quái Lăng Dịch Hằng. Chuyện này, cũng sẽ có lúc tra ra được manh mối.
"Hằng, em đi hai ngày, điện thoại của anh..."
Lạc Tử Tịch đi công tác hai ngày, Lăng Dịch Hằng điện thoại rất ít. Đặc biệt khi nàng cần hắn, hắn lại... Dựa theo lời Nhan Tiêu nói, chính là ở bên cạnh Nhan Tiêu. Lạc Tử Tịch không nghĩ sẽ tin tưởng, nhưng Nhan Tiêu xuất hiện làm cho nàng không thể không tin cái cớ này. Vật chứng, có thể tưởng tượng, tâm cơ Nhan Tiêu thật sâu.
"Di động anh hai ngày nay có chút vấn đề, công tác cũng có chút việc, cho nên lão bà anh sai rồi, anh hẳn là mỗi ngày về nhà liền phải điện thoại cho em."
Lăng Dịch Hằng nhanh chóng giải thích, kỳ thật Lạc Tử Tịch không có ở nhà, hắn không muốn một mình đối diện căn phòng trống rỗng. Nhiều khi hắn sẽ nhớ tới thời điểm trước khi kết hôn, bọn họ trong lúc đó có một tầng ngăn cách. Không phải không thương, chỉ là do không khí lúc đó tương đương thoải mái, không mệt mỏi như hiện tại.
Đúng vậy, mệt mỏi. Bất tri bất giác liền mệt mỏi. Lý do vì sao, Lăng Dịch Hằng chính mình cũng không nói rõ được. Nhưng lại không dứt bỏ đoạn tâm tình này được mà còn loạn thêm.
"Em cũng chỉ hỏi anh một chút thôi, mỗi khi mỏi mệt, muốn nghe tiếng của anh."
Lạc Tử Tịch ăn ngay nói thật, Lăng Dịch Hằng là toàn bộ của nàng, là nơi nàng dựa vào. Một nữ