"Tiêu, Lạc Lạc cùng Hứa Kim Hạ dường như có chút ẩn tình khó nói gì đó. Hứa Kim Hạ kia ngươi từng gặp qua chưa? Là người như thế nào?"
Sau một phen mây mưa, Lạc Tử Tịch bỗng dưng nhớ tới vấn đề xuất quỷ đã đàm luận ban sáng cùng Nhan Lạc, Nhan Lạc mang theo vẻ mặt đau thương. Dựa theo tính tình Nhan Lạc hẳn sẽ không có loại đau thương này mới phải. Lạc Tử Tịch khó hiểu cho nên mới hỏi Nhan Tiêu.
"Chưa chính thức gặp qua nhưng ta biết nàng, là quản lý một công ty chi nhánh. Đã làm được vài năm, vẫn luôn ở nơi đó. Lạc Lạc quen biết nàng đã lâu, bọn họ làm sao quen biết ta không rõ, nhưng Lạc Lạc thường xuyên chạy tới địa phương nhỏ kia. Có lẽ bọn họ còn có ẩn tình khó nói nào đi, bất quá ta thật sự không có biết. Như thế nào? Lạc Lạc có gì dị thường sao?"
Nhan Tiêu ôm Lạc Tử Tịch, đối với chuyện Lạc Tử Tịch bỗng dưng quan tâm tới Nhan Lạc có chút ngoài ý muốn.
Chuyện giữa Nhan Lạc và Hứa Kim Hạ, Nhan Tiêu biết đến không nhiều, có lẽ là do Nhan Lạc không muốn người Nhan gia biết thêm. Bất quá nàng biết sự tồn tại của Hứa Kim Hạ, đó là một nữ tử an phận không tranh không đoạt, mọi việc đều chu toàn, trừ bỏ tướng mạo cùng gia thế không như Nhan Lạc, cái khác quả thực không sai, ở bên cạnh Nhan Lạc cũng coi như xứng đôi. Chỉ là Nhan Tiêu không biết Nhan Lạc định khi nào mới đem người mang về Nhan gia.
"Haha, hôm nay lúc nói tới Hứa Kim Hạ, Lạc Lạc có hơi thất thần, ta cảm thấy trong lòng nàng hẳn là có chuyện. Tỷ tỷ như ngươi có phải nên quan tâm một chút hay không? Ngươi bình thường chỉ biết công việc, có từng thật sự quan tâm nàng hay không? Ba mẹ ngươi cũng không có ở đây."
Lạc Tử Tịch sống cùng với Nhan Lạc rất tốt, thật sự xem Nhan Lạc như thân muội muội mà đối đãi, đương nhiên muốn quan tâm đến nàng.
"Ta đã biết, hai ngày nữa ta tìm nàng nói chuyện, có chút kế hoạch đang muốn cùng nàng thương lượng. Ngươi quan tâm Lạc Lạc như vậy, ngươi không sợ ta ghen?"
Nhan Tiêu trêu đùa.
Lạc Tử Tịch có thế ở chung với người nhà của nàng, nàng thực vui vẻ. Không chỉ có Nhan Lạc, gia gia nãi nãi cũng đều rất thích Lạc Tử Tịch. Bây giờ chỉ còn ba mẹ nàng, chỉ cần ba mẹ nàng chấp nhận, như vậy nàng tin tưởng mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Nàng cảm thấy Lạc Tử Tịch dường như có ma lực, người Nhan gia đều không trốn khỏi lòng bàn tay của nàng.
Ngón tay Lạc Tử Tịch di chuyển trước ngực Nhan Tiêu vẽ hai vòng tròn, có hàm xúc ý tứ nói:
"Ngươi rất thích ăn dấm chua sao?"
Nhan Tiêu bị Lạc Tử Tịch hỏi đến sửng sốt, vấn đề này không trả lời được nha. Nếu nói không thích, vậy sẽ cảm thấy Lạc Tử Tịch không đủ quan tâm nàng; Nếu nói thích, vậy sẽ khiến Lạc Tử Tịch cảm thấy nàng ăn bậy dấm chua. Từ ghen này thật sự không phải người bình thường có thể khống chế tốt.
Nhan Tiêu lấy tay Lạc Tử Tịch đặt trước ngực mình, cười nói:
"Vấn đề của ngươi khiến ta thật khó xử. Ta đáp thích không được, không thích cũng không xong. Thân ái, ngươi bảo ta làm thế nào mới phải nha?"
Lạc Tử Tịch cũng không giãy dụa, chỉ là nở nụ cười, nói:
"Ngươi không biết là do ngươi tự chui đầu vào rọ sao? Đáng! Ai kêu ngươi không có việc gì hỏi vấn đề đó chi? Lạc Lạc là muội muội ngươi, cũng chính là muội muội ta, người nhà ngươi chính là người nhà ta, người một nhà tất nhiên phải quan tâm lẫn nhau. Nếu ngay cả muội muội ngươi cũng ăn dấm chua, ngươi liền không đáng làm tỷ tỷ. Nhan Tiêu, ta cũng có người nhà mình..."
Lạc Tử Tịch nói xong, vẻ mặt có chút ảm đạm.
Nàng cũng có người nhà của mình, nhưng đã lâu nàng không có liên lạc với người nhà, chuyện giữa nàng và Lăng Dịch Hằng còn chưa biết nói cùng người nhà như thế nào, chuyện nàng cùng với Nhan Tiêu, cùng tạm thời không biết phải nói làm sao. Mà Nhan gia hiện tại là thời buổi rối loạn, lúc nàng mệt mỏi không chỉ muốn được Nhan Tiêu ôm, còn muốn được người nhà quan tâm.
"Chính người nói, người nhà của ta cũng là người nhà của ngươi. Chờ sự tình Nhan gia kết thúc, ta cùng ngươi trở về gặp người nhà mình, được không? Chỉ là, khoảng thời gian gần đây khiến ngươi phải vất vả. Nguyên bản không muốn lôi kéo người vào, nhưng mà..."
Nhan Tiêu áy náy nhìn Lạc Tử Tịch.
Nhan Tiêu không thể phủ nhận ước nguyện ban đầu của nàng là đem Lạc Tử Tịch hảo hảo bảo hộ, nhưng mọi chuyện phát triển về sau lại chỉ có thể đem Lạc Tử Tịch đẩy ra, tạm thời ổn định Nhan thị trước. Nàng thật đau lòng Lạc Tử Tịch, Lạc Tử Tịch muốn một cuộc sống bình yên, nhưng nàng lại đem Lạc Tử Tịch đẩy về đầu sóng gió.
Lạc Tử Tịch nghe Nhan Tiêu nói không khỏi buồn cười, nhanh chóng ở bên môi Nhan Tiêu hun một cái:
"Chẳng lẽ ta chỉ có thể giống Nhan Lạc hay là người Nhan gia sống dưới cánh chim của ngươi sao? Nhan Tiêu, ta lựa chọn bên cạnh ngươi không phải muốn ngươi bảo hộ, mà là đứng cùng ngươi, mặc kệ phát sinh cái gì đều đứng bên cạnh ngươi. Có thể ngươi thật sự bảo hộ ta thật tốt, nhưng để một mình ngươi đi ngăn cản gió mưa ta làm không được. Kia cuộc sống bình yên cùng với ngươi còn có ý nghĩa gì? Về sau không được làm ra vẻ mặt áy náy với ta, nếu không ta không tha cho ngươi!"
Lạc Tử Tịch nói xong liền vùi đầu đánh lén bộ ngực Nhan Tiêu.
"Lạc Tử Tịch, ngươi đánh lén... Ân..."
Nhan Tiêu không nghĩ tới Lạc Tử Tịch đột nhiên đánh lén, nàng muốn phản kháng nhưng lại phát hiện Lạc Tử Tịch đã xoay người đem nàng đặt dưới thân. Miệng mang theo nụ cười, mà Lạc Tử Tịch đã giở trò với nàng, nàng nhịn không được cả người một trận run rẩy, khí lực toàn thân nhất thời mất hơn phân nữa. Lời nói tiếp theo của nàng còn chưa nói xong đã bị môi của Lạc Tử Tịch che lại, câu nói kế tiếp bị lưỡi của Lạc Tử Tịch hấp thu vào bụng.
Nhiệt độ cơ thể hai người nhanh chóng tăng cao, mùi hương khoa trương lại lần nữa vờn quanh trong phòng. Hai người cùng nhau tiếp nhận hơi thở yếu ớt, ở đầu ngón tay, đầu lưỡi cả hai hóa thành làn nước mềm mỏng, dung hợp vào cùng một chỗ. Đêm đã khuya, nhưng một chút cũng không thấy kích tình trên giường hai người dừng lại, Lạc Tử Tịch cùng Nhan Tiêu quay cuồng với nhau, ở trong âu yếm cả hai không ngừng hâm nóng.
Một câu "Nhan Tiêu, ta cũng có người nhà của mình" của Lạc Tử