Hiện tại nghĩ lại, Nhan Tiêu cũng không biết chính mình khi đó vì sao đáp ứng yêu cầu vô lý của Lăng Dịch Hằng. Có lẽ, cô không thể không thừa nhận cô rất muốn gặp mặt ái thê trong miệng Lăng Dịch Hằng.
Giống như Lăng Dịch Hằng, một người thành công lại vì thê tử của mình mà tiêu phí tâm tư cơ bản trên đời đã muốn tuyệt chủng. Người bây giờ, mặc kệ vị kia trong nhà như thế nào, đều tránh không được động tâm rối loạn khi ở bên ngoài. Nhan Tiêu thừa nhận cô rất chán ghét loại người như vậy, cho nên sau khi nghe được mục đích của Lăng Dịch Hằng trong lòng cũng hạ quyết định. Nữ nhân có thể làm cho nam nhân vĩ đại như Lăng Dịch Hằng yên ổn, Nhan Tiêu tò mò phi thường lớn.
"Tôi làm nhiều như vậy, chỉ là vì không nghĩ quan hệ chúng tôi trong lúc bình thản lại có xu hướng vỡ tan. Mỗi người đều hướng tới bình thản, nhưng bình thản mang theo nguy hiểm lại có ai biết được? Mỗi người chúng ta đều có một linh hồn không an phận, luôn không thích lúc bình thản cùng trầm mặc. Thời điểm khi linh hồn không chịu an phận, cuộc sống, sẽ dần dần phát sinh thay đổi. Những điều này tôi không hy vọng nhìn thấy. Tôi không nghĩ chúng tôi nguyên bản hạnh phúc lại vì sinh hoạt bình thản mà biến mất."
Lăng Dịch Hằng nhấp một ngụm rượu sau đó nhìn ngoài cửa sổ từ từ nói. Trên thế giới này, người có thể nhìn ra được bản chất cuộc sống cũng không nhiều, con người hiện tại đều quá mức truy đuổi hiện thực, cuộc sống tuy nhiên rất hiện thực, song ta cũng không cần phải phối hợp với cái hiện thực đó.
"Kiến giải của anh cũng thật độc đáo, Lạc Tử Tịch thật sự may mắn, gả cho một nam nhân vừa hiểu được cuộc sống cũng thực yêu nàng. Tôi hâm mộ nàng."
Nhan Tiêu không có nữa điểm đố kỵ cười nói.
Cô hâm mộ Lạc Tử Tịch, mà khi tiếp xúc với Lạc Tử Tịch cũng biết kia không phải nữ nhân bình thường, phải nói là một nữ nhân thông minh, sáng suốt. Nhan Tiêu nói rõ với Lạc Tử Tịch mình là tình nhân lão công của nàng, Lạc Tử Tịch còn có thể bình tĩnh đối mặt cùng cô. Có đôi khi, Nhan Tiêu cảm thấy Lăng Dịch Hằng cùng Lạc Tử Tịch đều là quái thai. Bất quá, cô không thể không thừa nhận, cô thực thích nữ nhân quái thai Lạc Tử Tịch.
Quái thai, tạm thời nói hai người kia như vậy đi, ý tưởng không giống người khác, nam nhân bình thường không phải đều nguyện ý tìm nữ nhân bên ngoài sao? Nữ nhân bình thường biết trượng phu có nữ nhân bên ngoài đều không phải nháo điên lên sao? Biểu hiện của hai người kia vô cùng ngoài dự kiến của người bình thường.
"Có một số việc, cô hâm mộ cũng không được."
Lăng Dịch Hằng cũng cười nói. Hắn đột nhiên cảm thấy cùng Nhan Tiêu nói chuyện phiếm thực nhẹ nhàng. Hoặc là, lúc này có người nguyện ý nghe chuyện xưa của hắn cùng Lạc Tử Tịch, hơn nữa cùng nữ nhân khác không giống nhau dù biết hắn tiếp cận là có mục đích. Nhan Tiêu là một người có sự nghiệp thành công, hơn nữa điều kiện lại tốt, cũng rất xinh đẹp mỹ lệ, là một nữ tử khiến cho tất cả nam nhân đều thèm nhỏ dãi. Bất quá trừ hắn ra, bởi vì đã có nữ tử đẹp nhất trên thế giới này.
"Còn cô? Muốn tìm đối tượng như thế nào?"
Lăng Dịch Hằng trong lòng cũng hiếu kì, nữ tử giống Nhan Tiêu sẽ thích loại người gì đây? Chính hắn viên mãn, hiện tại hắn là bằng hữu Nhan Tiêu, đương nhiên muốn biết ý tưởng của Nhan Tiêu, có lẽ hắn có thể vì Nhan Tiêu xem xét, xem xét. Bất quá hắn phát hiện, người quanh hắn quả thật không ai xứng với Nhan Tiêu, hay là về sau thay Nhan Tiêu lưu ý một chút.
"Nếu tôi nói, muốn người giống anh vậy thì sao?"
Nhan Tiêu mỉm cười nhướng mắt nhìn Lăng Dịch Hằng một cái. Nếu muốn tìm nam nhân, quả thật Lăng Dịch Hằng là lựa chọn không sai, chỉ tiếc Lăng Dịch Hằng đã không thể trở thành lựa chọn của cô. Cô biết Lạc Tử Tịch càng thích hợp với cô hơn. A, xem ra tiểu tam là phải làm rồi, tha thứ cho tà ác của cô đi. Cô cùng Lăng Dịch Hằng như bây giờ là tốt rồi, có cảm giác bằng hữu, có điểm quân tử chi giao, không có quan hệ lợi ích bên trong, cũng không có cái gọi là ái muội.
Lăng Dịch Hằng không phải là người am hiểu phương diện ái muội, bởi vì hắn đối Lạc Tử Tịch cảm tình biểu lộ rõ ràng, luôn cố ý vô tình cự tuyệt trước cái gọi ái muội. Tuy rằng Nhan Tiêu cùng Lăng Dịch Hằng tiếp xúc không nhiều lắm nhưng điểm này cô vẫn nhận ra.
"Ha ha, trò đùa của cô rất vui. Ân, đáng tiếc tôi không có huynh đệ linh tinh, nếu không có thể giới thiệu cho cô. Bất quá, rất nhiều thời điểm cho dù là thân huynh đệ, vẫn làm cho người ta có cảm giác không được to lớn. Càng thêm đáng tiếc, thế giới này thật cũng chỉ có một mình tôi, đáng tiếc là cỏ dại đã có chủ, hoa tốt đã có chốn."
Lăng Dịch Hằng hùa theo trêu đùa. Hắn biết Nhan Tiêu hay nói nói giỡn, mà hắn vừa đùa giỡn cũng mang theo ý tứ cự tuyệt.
"Anh thật vô tình, ngay cả nửa điểm cơ hội cũng không cho tôi."
Nhan Tiêu trong lòng giả cười, vui đùa một chút Lăng Dịch Hằng đâu cần phải cự tuyệt rõ ràng, thật sự bên trong không có ý gì. Bất quá, cô thật thưởng thức nam nhân như Lăng Dịch Hằng. Cô chưa từng gặp qua ai có thể cản được mị lực của cô trừ bỏ Lăng Dịch Hằng.
"Ha ha ha...."
Lăng Dịch Hằng phá lên cười, cùng Nhan Tiêu nói chuyện thực thoải mái, hắn thích không khí như vậy.
"Nói xem kế tiếp cô tính làm thế nào, tôi rất hứng thú nghe kế hoạch của cô, hiện tại nàng đã có chút hoài nghi, có nên thừa thắng xông lên không?"
Hai ngày nay tuy thái độ Lạc Tử Tịch tựa như hằng ngày, ngoài mặt đều không có gì phát sinh, nhưng thận trọng như Lăng Dịch Hằng vẫn cảm giác được biến hóa. Chứng minh Nhan Tiêu đã thành công dao động cảm xúc Lạc Tử Tịch.
"Anh thật không sợ nàng nháo lớn lên sao?"
Nhan Tiêu hỏi. Có một số việc quá bức người thì bất kể là sự tình gì đều có thể làm ra, tuy rằng Nhan Tiêu cảm giác Lạc Tử Tịch cùng người bình thường không giống