Nhân viên phục vụ dẫn cô đi tới trước mặt hắn, bên cạnh hắn lúc đó còn có một người phụ nữ trẻ, thoạt nhìn là có thể nhận ra đó là một người giỏi giang, thành đạt và vô cùng mạnh mẽ.
Cô chưa hề muốn nhìn xem người đàn đàn bà kia trông như thế nào, ánh mắt chỉ tập trung hướng về phía người đàn ông mặc âu phục màu xanh đậm rất sang trọng đang lạnh lùng ngồi thờ ơ, tay bưng tách trà lãnh đạm, mỗi động tác của hắn đều toát ra một vẻ ung dung, ngạo mạn.
Tuy hắn đang ngồi đó, không lộ bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt tuấn tú kia, nhưng lại khiến người khác phải ngừng thở khi nhìn vào, bị thu hút bởi khí chất vương giả, cao ngạo bẩm sinh vốn có của hắn.
Nước da ngăm ngăm phối hợp cùng bộ âu phục càng nhấn mạnh thêm hắn là con người cực kì giàu có, môi mỏng dưới sống mũi thẳng lơ đãng như thách thức người đối diện.
Hai tròng mắt thâm thúy lúc này lại không một gợn sóng, phẳng lặng điềm tĩnh.
Hắn giả vờ như không có quen biết cô, mà cô, là người mấy hôm trước thôi còn cùng hắn ân ái, mấy hôm trước đó còn được hắn dịu dàng an ủi trong nỗi đau mất đi mẹ mình.
Trước sự lạnh lùng của hắn, trái tim của Lục Giai Ngưng như bị lưỡi dao cứa vào, bàn tay theo thói quen siết chặt lại, một tầng mồ hôi lạnh toát ra trên người cô.
“Xin chào, Lục tiểu thư!” Vị luật sư trẻ trông vô cùng thành đạt kia lễ phép đưa tay chào cô: “Lục tiểu thư, tôi là luật sư đại diện của Đường tiên sinh, tôi họ Lý”
Lục Gia Ngưng đi nhanh qua đưa tay đáp lễ với hắn: “Xin chào Lý luật sư!”
Lúc buông tay ra, Lục Giai Ngưng thấy đối phương có ý bảo cô ngồi xuống đối diện cùng bọn họ, cô làm theo, ánh mắt vẫn dừng lại trên người đàn ông ngồi đối diện kia, nhưng hắn có vẻ chẳng có chút để ý, dường như chỉ chăm chăm muốn nghiên cứu tách trà, hoàn toàn xem cô như không tồn tại.
“Lục tiểu thư, tôi là đại diện của Đường tiên sinh về việc nhận lại quyền nuôi dưỡng đối với con trai của ngài. Hôm nay chúng ta sẽ cùng thương thảo về việc này!” Lý luật sư, vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí cùng động tác thể hiện rõ sự hiểu biết của mình trong vấn đề này.
Lục Giai Ngưng nghe thấy thế, khóe mắt lập tức đỏ hồng, nước mắt nóng bỏng lại chực chờ rơi xuống, nhìn thẳng vào con người từ nãy đến giờ vẫn ngồi im lìm trong tư thế tao nhã kia nói: “Không! Không có gì để thảo luận cả. Đúa bé là con của tôi! Anh không có quyền gì với nó cả!”
Lý luật sư lấy ra một túi tài liệu màu vàng, trong đó lộ ra một tờ giấy trắng, đặt trước mặt Lục Giai Ngưng: “Đây là kết quả giám định ADN. Trong này, đã khẳng định rất rõ Lục Hạo Dương là con trai của Đường tiên sinh. Như vậy có nghĩa là ngài ấy có quyền được nuôi dưỡng con của mình!”
Đường Hạo lúc này lấy từ trong túi áo bao thuốc, rút lấy một điếu rồi châm lên hút, động tác cực kì ngạo mạn.
Làn khói rong không khí xông thẳng vào trong hơi thở của Lục Giai Ngưng, có lẽ mùi khói thuốc này đã quá quen thuộc, hương vị gợi lên khiến cho Lục Giai Ngưng hiểu ra người kia đã từng suy nghĩ về cô như thế nào, hắn coi cô là gì, điều đó khiến cho nước mắt không kìm được mà rơi xuống gò mà trắng nõn.
Cô cúi đầu xuống, dùng khăn lau khô nước mắt đang lăn dài, đè lên sống mũi thẳng.
Ngẩng mặt lên, dùng tóc cố gắng che đi cặp mắt đang sưng đỏ, nghẹn ngào nói: “Nhiều năm nay, tôi và con trai đã nương tựa vào nhau mà sống, nói bỏ là bỏ được hay sao? Tôi không thể đem nó giao cho anh! Tôi không thể làm như vậy được!”
Cô nói như thể là đang nói với luật sư nhưng cũng chính là nói với người đàn ông đang ngồi im lặng phía đối diện kia.
“Lục tiểu thư, cô cũng nên suy nghĩ lại. Con trai cô nếu sống cùng Đường tiên sinh sẽ được hưởng một cuộc sống đầy đủ, lớn lên trong môi trường tốt nhất. Đường tiên sinh là muốn giải quyết chuyện này trong âm thầm. Quyền nuôi dường con cái là quyền cơ bản của cha mẹ, chúng ta sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian và tiền bạc, chỉ cần cô đồng ý giao lại quyền nuôi dưỡng đứa trẻ lại cho Đường tiên sinh. Một trăm ngàn coi như là bồi thường, Đường tiên sinh mong cô nhận, và hợp tác cùng!” Lý luật sư nhìn liếc qua Đường Hạo, tự đưa ra điều kiện.
“Không ! Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần con của tôi thôi. Dù các người có đưa ra điều kiện gì thì tôi cũng sẽ không đồng ý đâu!” Cô cũng không muốn nói nhiều, bao nhiêu tiền thì cũng sẽ không đủ sánh với tình cảm cô dành cho con mình.
“Lục tiểu thư,sao cô không nghĩ thoáng ra một chút! Nếu Đường tiên sinh nuôi dưỡng đứa bé không phải nó sẽ được sống trong một môi trường tốt sao? Nó sẽ được ăn sung mặc sướng, hưởng thụ một nền giáo dục tốt nhất. Nếu nó vẫn tiếp tục sống với cô không phải là sẽ chẳng có tương lai sao?” Lý luật sư tiến thêm một bước nhanh chóng khuyên giải.
“Tôi cũng có thể cho con tôi được hưởng mộ cuộc sống tốt, được hưởng một nền giáo dục tốt nhất. Tôi có thể làm được điều đó!” Lục Giai Ngưng giương mắt lên, bác bỏ lời luật sư vừa nói.
Người đàn ông duy nhất ngồi trong phòng lúc đó phủi bụi đám khói thuốc trên người, điểu chỉnh lại tư thế của mình, hành động tự nhiên nhắc nhở Lý luật sư rằng thời gian đàm phán đã quá lâu, hắn bắt đầu cảm tháy khó chịu.
Lý luật sư thoáng nhìn qua hắn, sau đó vẻ mặt tăng thêm phần nghiêm túc hướng về phía Lục Giai Ngưng: “Lục tiểu thư, tôi tin tưởng cô phải hiểu và muốn cô biết một điều: Nếu thông qua pháp luật Đài Loan thì chắc chắn, đứa trẻ sẽ được phán quyết về với Đường tiên sinh, đến lúc đó không những cô mất đi con trai mình, không nhận được một đồng tiền bồi thường nào không những thế có khi sẽ phải chịu thêm phí tổn cho kiện tụng. ..”
“Anh muốn kiện tôi ra tòa?” Lục Giai Ngưng nghi ngờ hướng về phía hắn.
Đường Hạo hít điều thuốc, làm ngơ trước câu hỏi của cô, như thế chuyện này vốn chẳng can dự đến hắn.
Bàn tay đặt dưới bàn của Tiểu Ngưng gắt gao siết chặt lấy túi xách, không ngừng suy nghĩ: Hắn muốn kiện cô ra tòa? Một người có địa vị như hắn, nếu chuyện này khởi kiện sẽ thu hút cánh truyền thông, báo chí đến bới móc săm soi con trai cô. Như vậy không phải lúc đó toàn bộ Đài Loan này sẽ biết Dương Dương là con riêng của Đường Hạo sao? Không, không, cô không thể để cho nó phải chịu tổn thương lớn đến như vậy.
“Không cần phải ra tòa! Được rồi! Tôi sẽ suy nghĩ lại vấn đề này. Hãy để cho tôi chăm sóc nó nếu nó đồng ý đến sống với cha ruột thì tôi sẵn sàng đem nó về bên anh!” Hai tay Tiểu Ngưng đặt lên trên bàn, cầu xin.
Thấy hắn không có lấy nửa điểm phản ứng lại, Tiểu Ngưng đứng thẳng dậy, túm chặt lấy ống tay áo hắn: “Đường