“Vậy sao? Hóa ra trên đời này lại có người giống nhau như thế!” Lương Bân mỉm cười nói, bàn tay khẩn trương nắm lấy tay Tiểu Ngưng.
Đường Hạo nhếch cao mày kiếm, nói: “Tôi cũng cảm thấy có chút kì quái!”. Nói rồi, kéo tay Tiền Lỵ Nhi đi.
Căng thẳng cao độ đã qua, hiện tại Tiểu Ngưng mới thả lỏng được một hơi.
“Sắc mặt em trông tệ quá! Có phải có chỗ nào không được thoải mái sao?” Lương Bân lo lắng hỏi.
“Ở đây nhiều người quá! Em thấy thật khó thở nổi!” Tiểu Ngưng nói đại một lý do.
“Vậy chúng ta về trước vậy! Em chịu khó một chút nhé!” Lương Bân tỏ vẻ quan tâm.
“Về sớm sao? Anh không sợ thất lễ với người trong công ty ư?”
“Không có vấn đề gì cả! Sức khỏe của em mới là quan trọng!”
“Vâng!” Tiểu Ngưng cảm động cười.
Sau một lúc, Tiền Lỵ Nhi mới cẩn thận quan sát Đường Hạo, hờn dỗi mà trách móc: “Thật là!… Có một mĩ nhân là vị hôn thê như em ở bên rồi mà vẫn còn nghĩ đến cô gái khác nữa sao?”
“Anh nói nghĩ đến cô gái khác khi nào?” Đường Hạo lơ đãng nói.
“Anh Hạo, em đã chấp nhận Dương Dương rồi , và sau này em cũng sẽ yêu thương nó. Nhưng mà… anh nhất định chỉ được yêu thương một mình em thôi!” Câu cuối mang đầy ngữ khí bá đạo, che dấu đi sự chán ghét trong lòng của cô ta.
“Ừ! Em yên tâm! Anh nhất định sẽ không để ý đến bất cứ cô gái nào khác!” Đường Hạo thản nhiên nói, sau đó giơ đồng hồ trên tay lên xem: “Anh còn một vài hội thảo quan trọng nên phải về tổng công ty bây giờ. Anh sẽ cho người lái xe đưa em về!”
“Anh Hạo…”
Đường Hạo chẳng thèm để ý đến cô ta, vẫy tay gọi trợ lí rồi rời đi.
Đang ở trong lúc tiệc tùng cao cấp thế này, Tiền Lỵ Nhi thật sự không muốn hắn rời đi, bỏ lại cô một mình như thế.
Nhìn đôi nam nữ cách đó không xa, Đường Hạo cười cợt: “Ha ha, tối hôm nay cô diễn thật sự tốt!….”
Vừa mới ra ngoài đại sảnh, điện thoại của Lương Bân đột nhiên đổ chuông. Là thư kí của anh.
“Tổng giám đốc Lương, tổng tài muốn ngài đến công ty ngay lập tức, chủ trì một cuộc họp với bên thông tấn!”
“Cái gì?” Lương Bân lên giọng hỏi lại.
“Vâng! Đường tổng tài mới gặp được năm người bạn cũ của ông ấy, nên không thể đến! Muốn ngài qua đó để chủ trì thay! Tài liệu cũng đã chuẩn bị xong hết cả rồi!”
“Vậy sao? Được rồi!” Lương Bân tắt điện thoại, cúi xuống khó xử nhìn Tiểu Ngưng.
“Anh có công chuyện bận rộn thì cứ đi đi! Em một mình bắt xe trở về cũng được mà!” Tiểu Ngưng tâm tư cũng còn đang rối bời, lúc này cô cũng muốn được yên tĩnh một mình.
“Nhưng em về một mình anh không an toàn!” Lương Bân lo lắng: “Vậy anh sẽ nhờ nhân viên gọi xe giúp em!”
“Cũng được!”
Lương Bân gọi cho nhân viên, phân phó một hồi rồi lái xe rời đi.
Một mình đứng trong gió đêm, Tiểu Ngưng đang lặng lẽ đợi xe đến đón thì bất ngờ lúc này có một chiếc thể thao màu bạc phanh “Kittt” một cái, dừng lại bên cạnh cô.
Tiểu Ngưng kinh hãi một phen, lui về phía sau vài bước, những lọn tóc nhấp nhô như sóng cuộn.
Đường Hạo đẩy cửa xe bước xuống, lạnh như băng nhìn cô.
Tiểu Ngưng lo lắng nhìn bốn phía chung quanh, vừa rồi còn có mấy người nữa thế mà trong chốc lát lại chẳng có ai. Cô hoảng sợ, muốn vòng qua hắn ra về.
“Cô nói xem, cô có đi được hay không?” Hắn nói không nhanh không chậm, chộp lấy cánh tay Tiểu Ngưng.
“Anh có chuyện gì không? Nếu có thì để ngày mai nói! Bây giờ đã là đêm…” Cô phập phồng sợ hãi, muốn nhanh chóng đi khỏi đây.
“Có một số việc nói vào ban đêm mới là thú vị nhất…!” Hắn vừa nói, bàn tay vừa từ phái sau ôm lấy người cô. Khi dáng hai người dính sát vào nhau, thân thể của hắn nổi lên hứng thú lạ kì.
Tiểu Ngưng giãy dụa, muốn thoát khỏi vòng tay của hắn: “Anh không thể đối xử với tôi như thế này được!”
“Người có thể là Lương Bân sao? Hừ, tại sao hắn lại để cô lại một mình trong đêm hôm lạnh lẽo thế này nhỉ?” Đường Hạo không nói thêm gì nhiều, trực tiếp kéo co vào trong chiếc xe.
Chiếc xe nghênh ngang phóng đi.
Khách sạn cao cấp Đường Thị, trong phòng tổng thống.
Nhìn sàn nhà lát đá hoa cương cao cấp bóng loáng, mắt Tiểu Ngưng đột nhiên mở ra, bình tĩnh hỏi : “Đường Hạo, anh không phải rất chán ghét tôi sao? Anh chẳng phải luôn khinh thường tôi sao? Tại sao lại dẫn tôi đến chỗ này?”
Không trả lời câu hỏi của cô, cặp mắt sắc lạnh của Đường Hạo chăm chú nhìn cô hỏi: “Tôi hỏi cô ngày đó cô đã đồng ý với tôi như thế nào?”
“Đồng ý? Đồng ý với anh cái gì?” Cô khó hiểu.
“Tôi đã nói rằng cô không được kết giao bạn trai. Hiện tại cô với Lương Bân là quan hệ gì hả?” Hắn dùng sức bóp chặt cằm của cô, toàn thân tản ra một luồng khí lạnh lùng đến đáng sợ.
“Tôi không có nói là đồng ý. Tôi chỉ nói là tôi đã nghe thôi!” Cô nói rõ từng chữ một trả lời lại hắn.
“Đáng chết! Cô dám đùa bỡn tôi?”
“Tôi không có! Đường Hạo, tôi có quyền tự do kết bạn!” Tiểu Ngưng nhỏ giọng nói, nước mắt bắt đầu lăn xuống.
“Đừng có nói quyền đó trước mặt tôi! Tôi nói cô không được kết bạn là không được kết!” Hắn bá đạo nói, không có chút đạo lí nào cả.
“Vì sao? Anh dựa vào cái gì mà cấm đoán tôi?” Tiểu Ngưng nước mắt mông lung nhìn hắn. Có phải hắn đang ghen không? Bởi vì hắn thích mình?
Đường Hạo bị cô hỏi lại như vậy, á khẩu không trả lời được. Phải mất một vài giây sau, hắn mới lấy lại được sự trầm tĩnh thường ngày. Hắn hỏi: “Có muốn được sống cùng Dương Dương hay không?”
“Anh đồng ý để cho Dương Dương về với tôi sao?” Cô mở to hai mắt, nét mặt biểu lộ ý cười.
“Đừng có vui mừng quá sớm! Chúng ta làm một giao dịch. Cô rời khỏi người đàn ông kia thì có thể được sống cùng với Dương Dương!”