Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Mẹ độc thân tuổi 18


trước sau

Từ đêm hôm đó, quan hệ giữa hai người đã có sự thay đổi lớn. Hắn gặp cô, không châm chọc khinh khỉnh như lúc trước. Còn cô, gặp hắn cũng không còn sợ hãi, căng thẳng, hay cố tỏ ra bình tĩnh.

Mà hắn trước đó cũng nói chuyện với con trai, để tránh lúc quan trọng thằng nhóc lại gọi điện đến làm phiền.

Dương Dương làm bộ nhưng nó hiểu và cũng không muốn quấy rối cha mẹ, trong lòng nó cũng mong mẹ được vui.

Bởi vì Lương Bận bận ra nước ngoài công tác cho nên Tiểu Ngưng mới đỡ được một phần áp lực. Hiện tại cô rất hoang mang, không biết phải làm như thế nào, bất luận cô chọn bên nào thì trong lòng cô cũng có cảm giác tội lỗi, thống khổ.

Đường Hạo dù sao thì cũng là người mà cô thích trong suốt những năm qua, hắn đối xử tốt với cô khiến cô lưu luyến không muốn rời bỏ hắn.

Mà Lương Bân….

Tiểu Ngưng than nhẹ một tiếng, thở dài, đẩy chậu nước giặt sang một bên, bê chậu quần áo đã giặt xong chuẩn bị lên sân thượng phơi.

Vừa mới định bước ra khỏi phòng thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại, Tiểu Ngưng nhịn không được cười một tiếng : “A lô!”

“Ngưng, đang làm gì vậy?” Một giọng nói trầm ấm theo điện thoại truyền đến bên tai cô.

“Vừa mới đem quần áo giặt xong! Anh thế nào…?” Cô hỏi nhỏ, nghe giống như muốn hỏi mà không biết hỏi như thế nào.

“Ha ha! Anh cũng vừa mới họp xong! Vừa vặn thật! Hôm nay là thứ bảy, chúng ta cùng nhau dẫn Dương Dương đi chơi nhé! Đã lâu rồi cả ba chúng ta chưa ra ngoài chơi cùng nhau!!” Một cái cớ thật hoàn hảo, hắn phải tận dụng mọi cơ hội có như vậy thì hắn mới dễ làm cho cô mềm lòng, trở về bên cạnh hắn.

“Thật xin lỗi, chiều nay em có việc rồi!” Tiểu Ngưng nói xong lại thầm than trong lòng. Cô cự tuyệt thể nào hắn cũng nhếch môi mỏng lên mà tức giận, hắn luôn không cho phép cô cự tuyệt hắn.

“Hôm nay không phải em được nghỉ sao?” Ngữ khí của hắn vẫn đơn giản nhưng không kém đi sự uy nghiêm.

“Buổi chiều hôm nay Nhị Nhị phải đi tham dự cuộc thi Piano, em đã hứa đưa cô bé đi rồi!” Không muốn lừa dối hắn, cũng không muốn khiến hắn tức giận nên thanh âm của cô càng lúc càng nhỏ.

“Không được đi! Lát nữa anh dẫn Dương Dương cùng đến đón em. Chúng ta đi công viên chơi trò chơi!” Hắn bá đạo ra lệnh. Ngữ khí mệnh lệnh như thể không để cho Tiểu Ngưng nói câu “Không!” với hắn.

“Thật xin lỗi nhưng em đã hứa với Nhị Nhị rồi!” Dù rất sợ hắn sẽ tức giận song cô vẫn kiên trì giải thích.

“Nhưng đã mầy ngày rồi em không đến gặp Dương Dương! Chẳng nhẽ em không muốn gặp con hay sao?” Hắn đè thếp giọng xuống. Trong giọng nói cũng nghe ra hắn đang đè nén lửa giận trong lòng.

“Ngày mai chúng ta có thể dẫn Dương Dương đi chơi cũng được mà! A..Anh đừng tức giận được không! Hôm nay em đã nhận lời với Nhị Nhị!”

“Anh không có giận! ”Hắn dừng vài giây cho bớt tức rồi thỏa hiệp nói với cô: “Mấy giờ em đi đón cô bé kia?”

“À… Một lát nữa sẽ đi, cuối tuần sợ đường đông!”

“Anh sẽ đến đón hai người!” Nói xong không đợi Tiểu Ngưng trả lời, hắn cúp điện thoại.

Tiểu Ngưng nhìn vào điện thoại mà ngẩn người. Hắn muốn đến đón cô cùng với Nhị Nhị đi sao?

Đường Hạo là người có hiệu suất làm việc vô cùng cao. Cho nên chỉ một lúc sau khi buông điện thoại xuống đã mang theo con đến trước cửa nhà Tiểu Ngưng.

“Mẹ!” Vừa vào cửa, Dương Dương hưng phấn nhào vào lòng cô.

Tiểu Ngưng ôm lấy con, hôn vài cái lên khuôn mặt nhỏ bé, nói : “Bảo bối của mẹ! Mẹ rất nhớ con!”

Dương Dương cũng hôn lại mẹ nó, thân thể nó bám chặt lấy mẹ: “Con cũng rất nhớ mẹ!”

Đường Hạo lạnh lùng nhìn đảo Tiểu Ngưng, trên khuôn mặt lộ vẻ khinh thường. Hừ, phụ nữ này thật là càng ngày càng biết diễn kịch. Nếu nhớ con thì tại sao không mang nó đi chơi mà lại tình nguyện chăm lo đưa đón con nhà người khác đi tham dự cuộc thi Piano gì gì đó?

“Nếu quả thật mong con như vậy thì nên

cố gắng chiếu cố đến nó có phải tốt hơn không?” Ôm lấy con đang còn dính sát bên người mẹ nó, hắn nói từ từ.

Tiểu Ngưng vân sát sao ôm lấy con trai, không có trả lời hắn.

Dương Dương cũng đẩy mẹ nó ra, nó muốn nhắc mẹ.

Tiểu Ngưng thấy trong mắt con trai đầy khát vọng, nên phá vớ không gian nói: “Hai người chờ một chút! Mẹ thay quần áo rồi sẽ ra ngay!”

Cô né tránh ánh mắt của cha con hai người, trốn vào trong phòng.

“Ba à! Xem ra ba còn phải cố gắng nhiều hơn nữa!” Dương Dương nhắc nhở cha nó, hơn nữa trong ánh mắt của nó cũng tràn đầy sự thất vọng đối với cha.

Sắc mặt Đường Hạo càng trở nên khó coi. Ngay cả Dương Dương cũng chống lại hắn. Hắn mỗi ngày đều ở bên cô, vậy mà trong lòng cô vẫn có người đàn ông khác.

Một cỗ lửa giận chậm rãi hình thành trong hắn, hơn nữa càng ngày lúc lại càng thiêu đốt tâm can hắn, chết tiệt, hắn nhất định sẽ phải làm cho tâm tư này của cô chết thì thôi!

Một lúc sau Tiểu Ngưng bước ra, trên người cô mặc toàn đồ lần trước Đường Hạo mua cho khi đi dạo phố, đủ thấy cô rất coi trọng chuyến đi hôm nay.

Đường Hạo tiến lên, đón lấy vỗ về cánh tay của cô. Ánh mắt nghiên cứu, nhìn chăm chăm vào Tiểu Ngưng.

“Đừng như vậy!” Tiểu Ngưng né tránh ánh mắt không được tự nhiên của hắn, nhìn vào con trai, có ý nhắc nhở hắn nơi này còn có con trai của hai người.

Đường Hạo không để ý đến nhắc nhở của cô, ngón tay cuồng vọng dịch chuyển tiếp sát đến cổ cô, cuối cùng dừng lại ở phần được thiết kế khéo léo tinh tế trên áo của cô mà xoa nắn: “Quần áo anh mua cho em, đây là lần đầu tiên em mặc!”

Tiểu Ngưng khó hiểu nhìn hắn, chẳng lẽ hắn không thích cô mặc đồ này: “Nếu anh không thích thì em sẽ thay bộ khác vậy?”

“Không phải không thích. Mặc đẹp lắm!” Tuy là một câu khen ngợi nhưng người nghe lại cảm thấy dựng hết tóc gáy.

“Cảm ơn!” Tiểu Ngưng lạnh cả người nói.

“Em rất yêu quý cô bé kia thì phải? Ngay cả quần áo mặc để đưa nó đi thi cũng giống như là….” Tựa như là mẹ kế của nó vậy! Câu này hắn không nói ra được.

Ánh mắt sắc bén của hắn khiến Tiểu Ngưng run rẩy, khuôn mặt cũng trở nên trắng bệch: “Đường Hạo. Nhị Nhị thật sự là một cô bé rất đáng yêu. Nếu anh gặp nó chắc chắn anh cũng sẽ quý nói thôi! Không tin thì anh cứ hỏi Dương Dương xem!”

Ánh mắt Tiểu Ngưng quay sang nhìn vào con trai, cô thật sự không thể nhìn vào hắn.

Mẹ đối với Nhị Nhị rất quan tâm, đôi khi nó cũng thấy rất ghen tỵ. Nhưng nó không thể phủ nhận một điểu Nhị Nhị là một cô bé ngoan ngoãn dễ thương: “Đúng vậy ba à! Nhị Nhị thật sự rất đáng yêu! Hơn nữa Nhị Nhị lại cùng sinh một ngày với con. Hằng năm bọn con đều cùng nhau ăn mừng sinh nhật!”’’

Tiểu Ngưng nao nao, giải thích với Đường Hạo: “Đường Hạo! Nhà anh Lương Bân có ơn rất lớn đối với em. Nếu không có gia đình bọn họ thì em và Dương Dương cũng không thể sống đến ngày hôm nay!” Trong giọng nói của Tiểu Ngưng đầy sự cảm kích.

“Vậy, vì sao em không mang theo con đến trực tiếp tìm anh!?” Đường Hạo hỏi thẳng, hai mắt nhìn thẳng vào cô, có phải hay không vì cầm tiền đi rồi nên không còn mặt mũi đến tìm hắn?

Tiểu Ngưng chớp mắt, quay về nhìn hắn, không trả lời.

Mà hắn cũng không muốn nghe cô nói tiếp, chột dạ mới nhắc: “Quên đi, bây giờ đi đón cô bé kia! Anh cũng rất muốn xem cô bé đáng yêu cỡ nào!”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện