Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Mẹ độc thân tuổi 18


trước sau

“Tôi không bao giờ làm thứ việc này!” Nói xong đem chổi đẩy xuống sàn nhà, tiếp tục xem kênh tài chính và kinh tế.

Tiểu Ngưng cầm cây chổi lên, giao lại cho hắn: “Anh nhất định phải quét sạch! Tôi vừa mới quét sàn sạch sẽ xong lại bị anh làm bẩn ra. Anh có hiểu phải biết quý trọng thành quả lao động của người khác hay không? ”

“Tôi không quét đấy! Làm sao hả?” Hắn vắt chân ngồi lên ghế, ngón tay còn kẹp một điếu thuốc vẫn đang nhả khói.

Tiểu Ngưng nhìn bộ dạng nhàn hạ của hắn mà tức giận, hơi thở trở nên dồn dập, lát sau thì đỏ bừng cả khuôn mặt: “Nếu anh không thể quét thì đừng có làm bẩn nhà. Còn nếu có bản lĩnh làm bẩn thì phải có nghĩa vụ quét dọn!”

Nhìn bộ dạng tức giận của cô, tâm tình hắn trở nên tốt hơn, môi lộ ra ý cười: “Ý cô là muốn tôi làm việc giúp cô một chút hay sao?”

“Đúng vậy!” Cô gật gật đầu, vẻ mặt hắn tốt như vậy có lẽ sẽ giúp cô dọn dẹp một chút.

Đường Hạo đột nhiên cười vài tiếng, lắc lắc đầu, sau đó từ từ đứng dậy đi đến bên người cô.

“Tôi có thể giúp cô hoàn thành công việc buổi tối!” Hắn nhíu mày, cố ý nói chuyện không đứng đắn. Không hiểu vì sao hắn thích nhìn bộ dạng lúc ẩn lúc hiện, vội vàng bận rộn của cô trước mặt hắn.

Tiểu Ngưng vì lời nói đen tối của hắn, mà hai má hồng lên như trái đào: “Anh không nên nói năng linh tinh!”

“Đã đỏ mặt rồi kìa! Nếu như mà tôi còn nói quá hơn thì chắc mặt cô còn nóng đủ để ốp-lết trứng đấy nhỉ?” Đường Hạo vẫn tiếp tục nói ra những lời dụ hoặc.

“Đường Hạo ! Anh không thể nói chuyện đứng đắn được một chút hay sao?” Tiểu Ngưng đẩy cánh tay hắn ra, tức giận nói.

“Ha ha ha… Khuya hôm nay tôi còn phải giúp cô làm việc, vậy cho nên cô mau mau làm việc đi còn sang việc khác!” Hắn tựa hồ như kẻ nghiện, một câu lại thêm một câu.

Tiểu Ngưng bực bội, cầm chổi đi quét sạch những đám khói bụi hắn làm ra, càm thấy nếu không phải cô tự tìm đến thì hắn sẽ không nói toạc ra đến thế.

Nhìn cô mặc tạp dề màu hồng không ngừng quét dọn nhà cửa, Đường Hạo bỗng thấy cảm giác như một gia đình. Có một người vợ luôn đảm đang việc nhà, một đàn con ríu rít.

Nếu năm đó cô không rời đi có lẽ bây giờ bọn họ đã có thêm những đứa con đáng yêu mà không chỉ có mỗi mình Dương Dương.

Trước đó mấy năm, cha mẹ cũng từng có ý muốn hắn kết hôn, nhưng bởi vì hắn bị mù, mắt hắn không biết liệu có thể nhìn được ánh sáng lần nữa hay không? Sau đó cha hắn hi vọng hắn sớm có người nối dõi như vậy cho dù hắn vĩnh viễn không nhìn được cũng có người thừa kế tập đoàn.

Do chính hắn lấy lí do qua loa tắc trách thoái thác cha mẹ, kéo dài chuyện hôn sự .

Nếu mà cô không bỏ đi, có lẽ hắn đã nguyện ý lấy cô làm vợ.

Nhưng có lẽ cũng chính là nhân quả báo ứng.

Nghĩ đến đây Đường Hạo cảm thấy khó chịu, cơ hội này chính cô đã bỏ qua một lần. Một lần buông tay nên hắn sẽ không cưới cô nữa, cho dù giữa hai người có một đứa con, hắn cũng sẽ không bao giờ chọn cô.

“Giờ trở vào phòng ngay! Tôi muốn cô!” Hắn ở phía sau ôm chặt lấy cô, hoàn toàn quên mất trong nhà còn có trẻ nhỏ.

“Đừng như vậy! Bọn trẻ…” Tiểu Ngưng giãy giụa thoát khỏi vòm ngực của hắn: “Anh buông tôi ra! Chờ tôi tắm rửa cho bọn trẻ xong có được không?”

“Không được! Vì cái gì mà lúc nào cũng đặt tôi ở sau? Vì sao không bao giờ coi trọng tôi trước tiên?” Đường Hạo ghé vào tai cô nỉ non, giọng nói có phần bá đạo nhưng lại khiến người nghe cảm thấy đau lòng.

Đôi môi mang theo cuồng vọng áp xuống đôi môi đỏ mọng của cô, đôi bàn tay bắt đầu xoa nắn lên cả vùng tuyết cảnh của cô qua lớp áo, hắn căn bản chỉ muốn ôm cô, ôm thật chặt trong ngực mình.

Nhưng khi thân thể hắn vừa mới tiếp xúc, hắn

đã không thể khống chế nổi mình. Hắn quên người phụ nữ này đã kí bản hợp đồng bên hắn mười năm, cô sẽ không bao giờ thoát khỏi hắn được.

Quá mức kích động, quá mức điên cuồng lại thêm phần hưng phấn, hắn mặc kệ sự phản kháng của Tiểu Ngưng, cũng không nghe thấy những lời cự tuyệt dồn dập của cô: “Không được! Không được…. ở đây…còn có bọn trẻ…”

Hắn một tay giữ tay cô, một tay hung hăng nhanh chóng lôi kéo quần áo của cô. Tạp dề màu hồng nhanh chóng bị cởi bỏ, bàn tay hắn thuần thục luồn vào trong vạt áo của cô, xoa nắn vùng ngực căng tròn.

Ngay lập tức, hắn đẩy cô ngã xuống ghế sô pha như một con thú dữ.

Tiểu Ngưng giơ cánh tay lên, một cái tát giáng xuống mặt hắn.

“Bốp” một tiếng khiến đầu óc hắn thanh tỉnh trở lại, nhìn người phụ nữ tóc tai rối bù đứng bên: “Đáng chết! Cô lại dám tát tôi! Cô có biết thân phận mình không đấy, hả?”

Tiểu Ngưng cũng tức giận nhìn hắn, nói không lên lời. Hắn như thế nào mà ở ngay phóng khách nơi bọn trẻ lúc nào cũng có thể đột nhiên chạy ra, hắn không biết một màn này nếu bọn trẻ thấy được sẽ ảnh hưởng xấu đến chúng ra sao ư?

Đường Hạo bị cô tát thẹn quá hóa giận, cũng buồn bực với chính mình vừa rồi không khống chế được dụng vọng của bản thân, tóm lấy cánh tay cô nói: “Cô bất quá chỉ là người hầu hạ dưới thân của tôi, còn giả bộ thanh cao sao?”

“Đường Hạo, anh đừng không biết nói lí lẽ. Anh không biết nơi này là đâu sao?”

“Tôi mặc kệ! Làm sao? Tôi muốn cô,cô lại dám ra tay đánh tôi! Dù cô có không muốn bao nhiêu thì cũng không thay đổi được gì, có trách hãy trách người đàn ông vô dụng kia không bảo vệ nổi cô, phải dựa vào thân tôi mà lo cho cuộc sống…” Hắn ích kỉ, hoàn toàn quy kết cát tát của Tiểu Ngưng là do người cô thích, cô cự tuyệt cùng hắn giao hoan.

“Anh đừng có đổ lỗi cho người khác! Vì sao mỗi lần anh làm sai đều kiếm cớ thoái thác lỗi lầm, đổ thừa cho ai đó!” Tiểu Ngưng ngẩng cao đầu nhìn hắn, hi vọng hắn nhận ra sai lần của chính mình.

“Thế nào? Nhắc đến Lương Bân cô đau lòng phải không?” Hắn lạnh mặt hỏi, “Cho đến bây giờ, cô vẫn còn bảo vệ cho hắn ư? Hắn ta chỉ là một tên đàn ông nhu nhược vô tích sự!”

“Chú không được nói ba của cháu như vậy! Ba là người tốt nhất, giỏi nhất trên đời! Chú không được phép nói ba cháu như thế!” Vừa bước vào phòng khách thét lên với Đường Hạo, hơn thế nữa cô bé vung bàn tay bé xíu đánh vào người hắn, dám nói ba của cô bé không tốt, người xấu.

Đang phiền não lại nhìn thấy tiểu quỷ này, hơn nữa cô bé lại là con gái của gã đàn ông kia, hắn đang bực tức lại càng bực thêm. Chân dài đột nhiên đá văng đứa trẻ ra. Thân thể cô bé như sợi dây cung căng lên, bật mạnh lên.

Trong nháy mắt, Tiểu Ngưng mở to hai mắt, toan chạy lên ngăn cản nhưng không kịp nữa: “Anh không được…..”

Lời của cô còn chưa dứt, thân thể của cô bé đã rơi bịch xuống sàn nhà.

Chưa từng bị đối xử tệ như thế này bao giờ, cô bé giống như con búp bê bất động vài giây rồi khóc òa lên.

Tiểu Ngưng chạy nhanh lên, kiểm tra người cô bé. Thấy cô bé không có vết thương gì, mới dỗ dành: “Nhị Nhị, ngoan, đừng khóc, không sao, không có chuyện gì đâu!”

Đường Hạo choáng váng nhìn cô bé trên mặt đất, hắn không ngờ mình lại có thể duỗi chân đã bay một đứa trẻ con.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện