Nụ hoa dưới lớp áo mỏng qua sự va chạm thuần thục của hắn mà trở nên mềm mại, đong đưa, nở rộ.
“Anh …. Không được…. bất nhã…” Tiểu Ngưng bị hắn không ngừng trêu chọc mà đỏ ửng cả khuôn mặt, cánh tay lộ ra cũng ửng hồng theo.
Rột cuộc cũng khiến hắn ăn hết bát cháo, Tiểu Ngưng nhanh chóng nhảy xuống giường nhưng Đường Hạo lại nhanh tay hơn một bước. Một tay ôm chặt lấy thân thể cô, tay còn lại tiện thể đem bát cháo đã hết rời khỏi bàn tay của cô: “Không được đi…!”
“Anh tốt nhất nên nghỉ ngơi sớm đi! Tôi còn bận việc!” Tiểu Ngưng thực bối rối, bỗng cảm thấy có luồng nhiệt đang thiêu đốt cổ họng cô, cô muốn uống chút nước.
“Không được! Giờ em chỉ cần cho tôi….” Tay Đường Hạo mạnh mẽ như thiết liên, quấn quan thân thể của cô, không cho cô con đường trốn hắn.
Thân thể cao lớn gần sát, hơi thở phả bên tai, nóng bỏng, một đầu lưỡi mát lạnh đang mút lên tai cô.
Cô nghe được cả tiếng chiếc lưỡi kia đang liếm láp vành tai mình, giống như có mọt luồng điện chạy qua, thân thể cô giống như lá thu rụng, không ngừng run lên.
Cánh tay hắn thật mạnh mẽ, khiến cô không thể nào trốn thoát.
Lồng ngực của hắn thật rắn chắc, ép tới ngực cô, đau quá, thật khổ sở.
Môi hắn ôn nhu, lại giống như có ma lực, khiến mọi ý thức của cô trong phút chốc đầu tan biến, giơ tay đầu hàng địch.
Môi mỏng của Đường Hạo tiếp túc khuếch trương địa bàn, chuyển dần từ vành tai xuống đến cánh môi đỏ thắm của cô. Hắn từ từ, chậm rãi như cậu học trò lần nếm thử nụ hôn đầu đời nhưng chính là khi cánh môi áp xuống hắn lại không thể nào khống chế ham muốn bá đạo của mình.
Ham muốn bùng cháy, giống như dã lang bị đói lâu ngày, điên cuồng mút chặt lấy cánh môi anh đào của cô.
“Ơ! Hạo…”
“Ngại!”
Hai môi dính sát vào nhau, không chừa ra một khe để thở.
Hắn một lần nữa lại chế ngự đôi môi của cô. Cánh môi mềm như tơ lụa, đầu lưỡi của hắn không ngừng tiến quân thần tốc, chế ngự đôi môi của cô mà rong ruổi chơi đùa.
Hơi thở nam tính đầy dục vọng của hắn xông thẳng vào khoang mũi của cô khiến thần trí cô mơ màng, ánh mắt say đắm mê hồn.
Môi của hắn vẫn không ngừng di chuyển, hương vị ngọt ngào mềm mại trên cánh môi của cô khiến hắn không muốn buông ra.
Hắn liên tiếp hôn đôi môi của cô, chiếm luôn cả miệng, rồi hai đầu lưỡi bắt đầu cuốn lấy nhau.
Tiểu Ngưng hoàn toàn bị động, dưới sự mãnh liệt của hắn, toàn thân cô mễn nhũn vô lực.
Bàn tay to nhanh chóng gỡ khóa áo, kéo cao làn váy của cô.
Tiểu Ngưng ngượng ngùng lôi kéo lại quần áo của mình, hai mắt mở to đầy lo lắng nói: “Đừng!… Thân thể của anh bây giờ còn yếu…. Không được….”
Một câu ‘không được’ của cô chỉ khiến cho tính tự tôn của đàn ông trong người Đường Hạo bị khiêu khích. Hắn vừa không đứng đắn, vừa nghiêm nghị trịnh trọng nói: “Tôi càng muốn chứng minh cho em xem, xem tôi liệu đã “được chưa”!”
Nói xong, hắn đem toàn bộ quần áo trên người cô cởi bỏ hoàn toàn, dùng chính bản thân mình che đậy lên thân thể cô. Hai tay theo bản năng phóng tới vùng phong doanh xinh đẹp lộ ra không gì che đậy kia của cô.
Cô chỉ biết hắn ôm cô thật ấm áp, thật an toàn. Mọi suy nghĩ trong cô đều bị nhiệt năng của hắn thiêu đốt hoàn toàn, hai thân thể hòa vào nhau. Tất cả tình yêu cô dành cho hắn bỗng biến thành một vườn xuân tươi mát, chỉ cho một mình hắn điên cuồng tiến đến mà chiếm giữ.
Nhưng cô lại gắt gao ôm lấy ngực, không để cho hắn quá tùy tiện làm bậy.
“Không được che!” Hắn bá đạo, đem hai tay cô bỏ ra, khuôn ngực căng tròn lại hiện ra trước mắt hắn, hoàn hoàn chỉnh chỉnh khiến mắt hắn đen lại.
Bỗng dưng, hai trong mắt của hắn vì kích động mà trở nên thâm trầm hơn vài phần.
“Ngưng! Em thật đẹp….” Hắn nâng cô lên, thân thể trắng ngần như