Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Mẹ độc thân tuổi 18


trước sau

Không biết đã ngủ bao lâu, phần dưới bụng thấy đau khiến Tiểu Ngưng mới từ từ tỉnh lại. Ánh sáng mờ ảo của ánh đèn điện kia làm cô nhìn rõ một trần nhà cao, đẹp mắt, chắc chắn không phải trần của căn phòng đơn giản ở vùng thôn quê cô đang tá túc.

Nắm trên giường cô hồi tưởng lại những gì xảy ra lúc trước, rồi lại nhìn căn phòng trông rất quen này, bỗng cảm thấy cả phía trước tối sầm lại.

Cô đã quay trở lại nơi này.

“Đường Hạo… Đường Hạo…” Thanh âm của cô khàn khàn, cố gắng hết sức chống tay xuống giường để đứng dậy. Nhưng vừa mới cửa động được một chút, những vết thương trên người lại rách ra, toàn thân co rút đau đớn.

“A…”

Ngay lúc thân thể đau đớn, cảm giác quay cuồng, cả thế giới như đảo lộn thì một người đàn ông bước ra từ phòng tắm đối diện. Hắn khoác chiếc khăn tắm khô trên người để lộ một vùng da màu đồng của mình, những sợi tóc ướt đang rối loạn rử xuống trước trán. Hắn nhìn cô, cánh tay to kéo cô nằm lại trên giường. Khuôn mặt không có chút thay đổi, ngồi xuống.

Hành động của hắn đơn giản nhưng lại khiến người ta có cảm giác bá đạo, ức chế của bậc vương tôn: “Cô đã tỉnh rồi, xem ra hồi phục rất nhanh! Tốt lắm”

Hắn giơ cánh tay lên, bàn tay duỗi ra muốn vuốt những sợi tóc dính sát trên mặt cô.

Tiểu Ngưng đẩy cánh tay hắn, ánh mắt tràn đầy hận ý: “Anh muốn thế nào? Còn muốn khi dễ tôi như thế nào nữa?”

Hắn không để ý đến sự cự tuyệt của cô, bàn tay to vẫn tiếp tục vuốt những sợi tóc rối loạn, sau đó cài phía sau vành tai cô.

“Đường Hạo! Anh là một tên lưu manh, hỗn đản từ đầu đến chân, anh thế nào mà lại…..” Từ “ngược đãi” này thế nào mà cô lại không thể nói ra miệng được, rồi dùng chính ánh mắt của mình lên án hắn.

“Nhớ lời cảnh cáo trước kia của tôi. Cô mà còn dám khiêu khích.” Đường Hạo không một chút áy này, chỉ là đối với cô có tiếc nuối.

Đúng vậy! Thật đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như thế này!

“Anh cho rằng anh là ai! Tôi không có làm gì sai, không có vi phạm pháp luật. Anh không có quyền mà trừng tôi. Đường Hạo! Anh khiến tôi cũng không nhận ra anh lại đáng sợ như phạt vậy!” Tiểu Ngưng níu lấy chăn bông, khóc nức nở.

Hành động lúc trước của hắn căn bản không giống người, mà giống như một con dã thú điên cuồng không kiểm soát, không có một chút yêu thương đối với cô. Điều này làm sao cô có thể chịu đựng nổi.

Bàn tay to của hắn vỗ vỗ lên người cô: “Yên tâm, tôi cũng không muốn gặp cô!” Hắn nói như đang từ bi ân xá cho kẻ phạm tội, giọng nói tràn đầy ngạo mạn, không chút để ý.

Tiểu Ngưng cúi đầu, không coi lời nói của hắn là thật. Cô bấy giờ sao còn có thể tin hắn được.

“Ha ha ha… Biết tại sao không?” Hắn nâng cằm cô lên, mang theo sự mỉa mai, châm chọc mà nhìn cô.

Tiểu Ngưng né tránh bàn tay của hắn, hắn nói cô hoàn toàn không hiểu.

“Bởi vì…chỗ đó của cô hư rồi. Nhìn thôi cũng khiến tôi ghê tởm.”

Tiểu Ngưng ngừng khóc, sắc mặt trắng bệch. Nhìn hắn, cô cũng không biết làm sao, chỉ thấy nơi đó rất đau, lại ngứa rát, ẩm ướt thấm thoát . Nhưng cô không thể nhìn được tình trạng hiện tại ra sao.

Thật sự như lới hắn nói sao?

“Thật sự, tôi còn chưa bao giờ nhì thấy một phụ nữ xấu như vậy! Rất xấu xí, nhìn một cái chỉ muốn nôn” Hắn mỉm cười nhục nhã cô, nếu không nghe hắn nói từng câu từng chữ thì lại nghĩ hắn đang bịa chuyện cho Tiểu Ngưng vui.

Tiểu Ngưng đau khổ nhắm mắt lại, tự nói với chính bản thân mình không cần phải sợ, như vậy cũng tốt, hắn sẽ không còn dây dưa cùng mình nữa!

Chậm rãi, cô mở đôi mắt sưng đỏ ra, bình tĩnh hỏi hắn: “Nếu như tôi đã thành loại phụ nữ ghê tởm như vậy, anh có thể buông tha cho tôi hay không?” Tiểu Ngưng phải nắm chặt nắm tay mới nói ra được từ này.

Hắn thu hồi vẻ tươi cười, nghiêm trang nói: “Không! Tôi sẽ không thả cô đi! Cô ở bên cạnh tôi đừng hòng chạy được. Tôi muốn cô làm người giúp việc của tôi, dù sao những món ăn cô nấu ăn cũng được!”

“Anh dựa vào cái gì mà

cầm tù tôi? Tại sao tôi phải nấu cơm cho anh?” Lúc này cô chỉ mong có một con dao để đâm chính mình hoặc chọc thủng hai con ngươi mình ngay lập tức.

Cô căn bản đã yêu người đàn ông này như thế nào? Sáu năm trước cô ngay thơ tin rằng hắn là người thiện lương, nhưng hắn ta một chút cũng không có.

Cô quả là ngu ngốc! Thật quá ngốc!

“Ha ha… Dương Dương!” Hắn nói ra tên của con.

Tiểu Ngưng lắc đầu cười, đánh vỡ lợi thế hắn tự nhận: “Dương Dương cũng là con của anh. Tôi là mẹ nó bị anh hại còn không sống nổi, sẽ không bận tâm đến nó.”

“Ha ha ha… Xem kìa…” Hắn móc từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động. Ngón tay lướt nhanh trên màn hình cảm ứng, phóng đại những bức ảnh lên, Nhưng hìn ảnh kia hiện rõ mồn một.

Hắn đem điện thoại giơ trước mặt cô, ghé sát vào để cả hai cũng chiêm ngưỡng: “Xem này, tôi chụp đẹp lắm phải không?”

Từng bức hình trong đó là chụp…. toàn bộ nơi tư mật của cô.

Cô đoạt lấy điện thoại, đem nó đập mạnh xuống sàn nhà: “Đường Hạo, sao anh có thể chụp những bức hình này?” Hắn chụp hình cô sau khi cô ngất đi hoàn toàn.

Đáng sợ! Hết thảy đều thực đáng sợ!

“Ha ha ha! Này, cô nghĩ đập vỡ điện thoại là những bức hình đó sẽ biến mất ư? Ha ha ha, tôi đã lưu lại hết rồi!” Hắn nhún vai, không biết đang nói thật hay giả.

“Anh….” Tiểu Ngưng tức đến môi run bần bật, nhưng một lúc sau không hiểu tại sao lại cười rộ cả lên: “Ảnh chụp đó thì sao chứ? Đường Hạo, bây giờ mọi người đều biết tôi là mẹ của con riêng anh, đều bị họ coi như người phụ nữ xấu xa, đê tiện rồi. Anh muốn làm gì với mấy tấm ảnh đó thì làm, tôi chẳng quan tâm!”

Lần này đổi lại là Đường Hạo tức giận. Hắn kéo giữ lấy cánh tay cô: “Cô không sợ tôi đem nhưng bức ảnh này cho mấy tòa soạn báo sao? Họ mà đăng tin thì sau này cô cũng đừng mong ngẩng đầu mà đi lại được!”

“Tôi đã bị anh hại cho thê thảm đến vậy rồi, cái gì cũng chẳng sợ nữa. Đường Hạo, tôi nhất định phải rời khỏi anh!”

“Nhị Nhị!” Đường Hạo thật sự không muốn hé ra con át chủ bài cuối cùng này, và hắn cũng không vừa ý nhất.

Sau đó, Tiểu Ngưng sực nhớ đến cô bé: “Nhị Nhị đâu? Anh đem Nhị Nhị đi đâu rồi hả?”

“Ha ha ha… Cuối cùng cũng tìm được thứ uy hiếp cô!” Đường Hạo nghiến răng nghiến lợi nói. Dương Dương không thể níu kéo cô, ảnh nude có bại lộ cũng không là gì với cô, vậy mà thứ uy hiếp cô cuối cùng lại là con gái của người đàn ông kia.

“Anh nói cho tôi biết Nhị Nhị đang ở đâu? Có phải anh đã đem con bé về đây rồi hay không?” Tiểu Ngưng cố sức nắm lấy khăn tắm tinh xảo của hắn, gương mặt lộ ra rất lo lắng.

Đường Hạo hất tay cô ra: “Nếu muốn Nhị Nhị ở nơi này thì an tâm làm người giúp việc cho tôi. Tôi bảo đảm cô ở đây một ngày con bé sẽ an toàn, ngược lại nếu dám bỏ trốn tôi sẽ cho người bán con bé ấy sang Trung Đông ngay lập tức!”

“Anh không thể…..” Tiểu Ngưng cố gắng đứng dậy, bắt lấy hắn.

“Không có gì là không thể với tôi, giống như cô,bị hủy hoại vậy…” Hắn lãnh khốc nói, bàn tay to men ám chỉ giữa hai chân cô.

“Đừng động vào tôi!” Tiểu Ngưng tựa hồ thật sự đã bị hắn dọa. Hắn vừa mới chạm đến cô, cô đã giãy nảy lên đề phòng cảnh giác cao độ lan tỏa khắp bản thân. Một khắc này một sự nóng lòng muốn rời đi đột nhiên không khống chế nổi tạo thành một dòng nhiệt lưu chuyển chậm rãi chảy xuống. Nước mắt nóng bỏng của cô rơi trên bàn tay hắn.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện