Cảm giác như có đợt bão tuyết lạnh buốt vừa càn quét một lượt qua thân thể mình, Tiểu Ngưng từ từ mở mắt ra, miệng khô khốc bật ra được một tiếng: “Nước…….”
Lời vừa được thốt ra ngay lập tức một cốc nước được đặt lên miệng cô.
Tiểu Ngưng như người đói khát, chẳng để ý đến người kia, đoạt lấy cốc nước, đem tất cả đổ vào miệng, uống ừng ực.
Cho đến khi giọt nước cuối cùng cũng bị cô uống hết, thần chí mới có chút tỉnh táo. Nhìn lên người trước mắt, nhận ra hắn, trong lòng cô nổi lên một hồi co rút mãnh liệt đau đớn. Lạnh lùng lại nằm xuống không có một tiếng động.
Đường Hạo lấy chiếc cốc trống trơn, cúi đầu lại nhìn cô hỏi thăm: “Cô có còn đau không?”
Tiểu Ngưng im lặng, không có ý muốn trả lời câu hỏi của hắn.
Đường Hạo cũng hiểu được sự lạnh lùng của cô, tiếp tục nói xuống: “Tôi đã sai vú Từ nấu cho cô ít cháo. Hiện tại cô cũng đói rồi phải không? Tôi sẽ bảo đem lên ngay!”
Không ngờ tỉnh dậy lại được nghe hắn nói như vậy. Nghe tiếng hắn, rồi cả tiếng bước chân của hắn cho đến lúc cửa được đóng lại, đôi mắt to của Tiểu Ngưng lại bắt đầu tuôn ra những giọt nước mắt ấm áp, thấm đẫm khuôn mặt của cô.
Toàn bộ khuất nhục, sợ hãi vẫn còn trong cô. Nhớ lại những hình ảnh kinh hồn lúc trước, cô nắm chặt bàn tay mình lại, đè những xao động trong lòng mình xuống. Cô nhất định sẽ không tha thứ cho hắn. Hắn đã đối xử với cô như vậy, cô sẽ không ngây thơ mà tiếp tục dễ dàng tha thứ cho hắn.
Két… Cạch…
Cửa phòng một lần nữa lại được mở ra. Đường Hạo dẫn đầu bước vào, theo sau là bà vú Từ, bưng theo một khay thức ăn.
“Đem đồ đặt ở chỗ này, sau đó vú đi ra được rồi!” Đường Hạo chỉ về phía chiếc tủ đầu giường, còn bản thân hắn thì ngồi xuống mép giường.
Tiểu Ngưng nhìn thoáng qua, thấy hắn bưng bát sứ lên thì ngay lập tức vùi đầu vào trong chăn, giả vờ ngủ.
Đường Hạo lay người tựa hồ như sắp chết trong chăn dậy: “Ăn chút gì đi!”
Tiểu Ngưng không rên một tiếng, cũng không nhúc nhích, giả bộ như đã ngủ say.
“Đừng đùa với tính mạng mình! Cô muốn chết vì đói sao?” Đường Hạo lay lay cô, thanh âm cực trầm thấp.
Thấy Tiểu Ngưng không lên tiếng, hắn đặt bát cháo xuống bàn. Hai tay duỗi ra, xốc chăn lên, rồi đặt dưới nách của cô, trực tiếp bế cô lên,đặt cô dựa người vào thành giường.
Cả người không có chút sức để đánh lại, Tiểu Ngưng nhắm mắt để mặc cho hắn làm gì thì làm.
Lúc cô mở mắt ra, một tia vui vẻ cũng không có. Trên đời này có người cứ nhìn thẳng trước mặt nhưng lại không biết là mình đang nhìn gì.
Ánh mắt như thế khiến Đường Hạo không nhịn được mà run lên, cô ấy tại sao lại biến thành như vậy? Trước kia cô sẽ khóc lóc hoặc la mắng hắn, ít ra như thế cũng thể hiện cô có để hắn trong lòng. Nhưng mà, hiện tại cô lại an tĩnh giống như một con búp bê vô tri vô giác.
Không được! Hắn nhất định phải đem cô lúc trước trở về. Múc một thìa cháo, đưa đến trước miệng của cô, nhẹ giọng nói: “Há miệng ra! Nuốt xuống đi nào! ”
Cánh môi của cô không có gắt gao mím chặt, nhưng cũng không có mở. Hắn không tài nào đem thức ăn đưa vào miệng cô được.
Đường Hạo không có bỏ cuộc, vẫn đặt thìa cháo trước miệng cô, lần này đổi bằng giọng điệu như ra lệnh: “Ăn cháo đi!”
Lúc này, Tiểu Ngưng phảng phất giống như tượng người bằng thạch cao cứng nhắc, vẫn không hề nhúc nhích.
Chỉ thấy cháo yến mạch màu vàng chảy dọc xuống từ cánh môi của cô, xuống vạt áo, rồi đến chăn bông nhưng không có một giọt nào vào được trong miệng cô.
“Cô có phải muốn chết đói không? Sau đó thì lại mọi đổ tội lỗi lên đầu tôi.” Trên mặt hắn gặp biến không tỏ ra sợ hãi bao giờ của hắn lại nổi lên một trận lo lắng: “Cho cô hay, tôi sẽ không để cô được như ý đâu!”
Nói xong, hắn đem nuốt cả một ngụm cháo lớn vào miệng. Một tay nhanh chóng chế trụ thân thể của cô, tay còn lại giữ chặt lấy cằm, nâng hai má của cô lên.
Tiếp theo, đôi môi chứa đầy cháo bên trong miệng dán vào cánh môi cô. Hắn dùng sức tách hai cánh môi của cô ra. Vì cơ thể còn yếu khiến cô buộc lòng phải mở miệng để hô hấp, hắn thuận thế đem toàn bộ cháo tặng