“Sau này không được đến đây! Không được ra bồn hoa này!” Hắn không thể tiếp tục để cho hai người bọn họ có cơ hội ở cùng một chỗ, Hải Uy kia có vẻ rất hoan hỉ, còn muốn làm cả một thảm thực vật.
“Vì sao? Anh muốn tôi cả ngày chỉ được ngồi một chỗ ngây ngô như con ngốc sao? Cái gì cũng không được làm, không khác gì một con ngốc cả!” Mắt Tiểu Ngưng đỏ hoe, tức giận. Ở đây, cô sắp buồn đến muốn chết đi rồi, nếu tình hình này còn kéo dài nữa thì nhất định, nhất định sẽ…..
“Chẳng lẽ tôi không để cho cô làm gì với cô lại không tốt hay sao?” Đầu của cô gái này đúng là có vẫn đề. Bao nhiêu cô gái mong muốn có được kẻ hầu người hạ cơm bưng nước rót, giang tay là có quần áo mặc vào người. Vậy mà, cô ta còn thấy không đủ, trả lại cho hắn lại là sắc mặt này đây!
“Không tốt! Một chút cũng không tốt! Anh giam tôi nơi này thì có thể, nhưng chỉ cần đừng khống chế hành động của tôi thì còn được! Tôi bây giờ cứ như một kẻ đần độn. Tôi không thể chịu đựng nổi! Tôi không muốn ở đây, không muốn làm kẻ ngu ngốc, không muôn là một loại kí sinh trùng bám vào kẻ khác!”
“Vậy cô muốn thế nào? Cô muốn làm gì?” Đường Hạo coi những lời vừa rồi của cô như là một loại biểu diễn: “Muốn là người giúp việc sao?” Hắn trào phúng hỏi.
Tiểu Ngưng không suy nghĩ, chân thật mà đáp lại luôn: “Đúng vậy! Tôi muốn trở thành một người giúp việc!”
“Tôi để cô sống ở đây, hưởng thụ như một vị chủ nhân. Cô lại không thích, khăng khăng muốn làm một kẻ giúp việc! Ha ha ha … Lục Giai Ngưng, cô không cần phải ….. trước mặt tôi giả vờ khí khái, tôi ghét nhất chính là những phụ nữ diễn trò!”
“Thiếu gia! Xin cậu đừng làm tôi mắc cười! Tôi sao có thể là chủ nhân nơi này được! Tôi không phải…..” Tiểu Ngưng lắc đầu: “Chủ nhân nơi này là anh. Tôi không phải là khách, cũng không giống người giúp việc ở đây. Đường Hạo, anh để tôi trong này làm tôi cảm thấy thật đáng xấu hổ. Đi ra ngoài cũng không dám, không biết những người ở đây nghĩ gì về tôi. Ngay cả ăn cơm cũng là một loại gánh nặng!”
Nói xong, cô cúi đầu, tựa hồ giống như đang tự gậm nhấm nỗi thống khổ này trong lòng.
Có lẽ gánh nặng tâm lý quá lớn làm cô không muốn bị người khác xem thường, Mỗi ngày để giảm bớt cơ hội gặp những người khác, cô chỉ dùng có một bữa cơm.
Người giúp việc gọi cửa hoặc muốn đem đồ ăn vào phòng cho cô, đều bị cô mở cửa nói đùa vui vẻ: “Giờ tôi đang giảm béo nên không muốn ăn đâu!”
Được vài ngày, những người giúp việc ở đây dần quen với quy luật của cô, chỉ nấu bữa trưa. Mà cô, chính lúc đó lại không có đói. Đợi đến lúc qua mười hai giờ trưa, mới lẻn vào phòng ăn tìm gì đó ăn tạm.
Có trời mới biết, cô sợ nhất là đói bụng. Một bữa trưa của cô vốn rất nhiều nhưng vẫn khiến cô đói bụng.
Mỗi khi đi tìm lấy đồ ăn, cô đều cố gắng ăn lấy ăn để, nhanh chóng giống như trộm. Chỉ sợ đám người hầu đang nghỉ trưa thấy được.
Ăn no một chút, nhưng lại ăn quá nhanh khiến thức ăn không tiêu hóa được