“Không! Cho dù có mệt chết thì tôi cũng muốn làm một người giúp việc! Còn hơn là phải sống không có chút tôn nghiêm nào ở đây!”, Tiểu Ngưng thẳng lưng, kiên định nói.
“Cô nói không có chút tôn nghiêm? Chẳng lẽ làm người đàn bà của tôi lại khiến cô không có chút tôn nghiêm sao?” Hắn lặp lại lời cô, mơ hồ không hiểu, tức giận, ra sức nắm lấy bả vai cô. “Nếu không có tôn nghiêm thì tại sao lại có biết bao nhiêu người đàn bà không biết liêm sỉ chạy đến muốn lên giường với tôi! Cô có biết không hả?”
Đường Hạo cũng không nói dối. Có rất nhiều phụ nữ không biết liêm sỉ, trước mặt hắn cởi bỏ hết quần áo, trong công ty cũng lại có không ít những nhân viên nữ chỉ có chút tư sắc cũng ham muốn được hắn cho vào ở trong biệt viện hưởng thụ. Đám phụ nữ đó không tiếc thủ đoạn nào để quyến rũ hắn, xua như trừ tà. Biết rõ hắn đã có hôn thê, sẽ không bao giờ cưới bọn họ, vậy mà vẫn tình nguyện làm bạn giường với hắn.
Chính là, hắn đối với đám phụ nữ đó không hề có chút hứng thú, dè bỉu đuổi bọn họ đi.
Vì sao hắn chỉ thích có mỗi mình cô? Một lần cô đơn kia làm hắn tựa hồ sống không có nổi.
Tiểu Ngưng nghe thấy những lời đắc ý kia của hắn thì châm chọc cười : “Những người đó thích anh không có nghĩa là tôi cũng thích anh. Bọn họ không cần tôn nghiêm nhưng tôi thì muốn.” Nói xong, hai tròng mắt của cô nhìn hắn, khẩn cầu: “Đường Hạo! Nếu có nhiều cô gái thích anh đến vây, xin anh hãy buông tha cho tôi có được không?”
Đường Hạo cảm giác mình bị cô hung hăng tặng cho một cái tát, sau đó quẳng đi như rác rưởi. Tâm trạng của hắn cực kì không tốt: “Tôi chỉ cần cô ở lại bên tôi. Cho dù cô muốn làm người hầu cũng chẳng sao cả, tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng buổi tối, tôi muốn cô thỏa mãn cùng tôi!”
Nói xong, không để ý đến phản kháng của cô, hắn đã chặn ngang ôm lấy thân thể cô, hướng phòng ngủ của mình đi tới.
“Anh buông tôi ra ! Đường Hạo! Anh quên những lời anh tự nói rồi sao? Anh nói không muốn đụng vào tôi, chiều này anh cũng đa nói rồi!” Tiểu Ngưng đánh lên bở vai hắn, hi vọng hắn có thể buông tha cho mình.
Hắn ôm cô, một tay khóa chặt cửa phòng lại, sau đó ném cô lên chiếc giường lớn.
Cô đề phòng nhìn hắn, sau đó nhảy ngay xuống giường. Nhưng không nhanh bằng hắn, hắn tóm cô trở lại, đem cô hoàn toàn đặt dưới thân mình.
Bị hắn đặt dưới thân, Tiểu Ngưng hoảng sợ rơi nước mắt. Hai tay đánh toán loạn vào người hắn: “Anh …..đã nói sẽ không….. chạm vào tôi..hu hu? Anh đã nói….hu hu …”
“Đừng có nhắc nhở tôi! Tôi đương nhiên không cần nhắc nhở. Tôi nói rồi, trừ phía dưới ra, tất cả ngoại ngoài tôi sẽ đều phải hưởng thụ!” Nói xong, hắn áp ngực mình lên vùng ngực mềm mại của cô. Hai tay cô bị hắn khống chế đặt trên đỉnh đầu.
Lúc này, chóp mũi thẳng của hắn áp sát lên hai má xám ngắt của cô. Trong con ngươi đen của cô là bóng hình của hắn. Hắn rất thích được nhìn bóng mình hiện lên trong mắt của cô, thể hiện rất rõ cô đang nhìn hắn.
Cảnh tượng kinh khủng lần trước lại xuất hiện trước mắt khiến toàn thân cô run rẩy. Nước mắt tràn ra, thấm ướt những sợi tóc mai rối loạn hai bên: “Đường Hạo! Buông tôi ra! Xin anh tha cho tôi! Không cần…..”
Hai hàm răng run rẩy va vào nhau, cánh môi của cô cũng đang run run theo.
Hắn nhận ra, cô đang quá sợ hãi. Là vì lần trước không tốt. Hắn hối hận lúc trước bản thân đã quá tàn nhẫn.
Môi mỏng của hắn chạm lên cánh môi lạnh lẽo của cô. Nhẹ nhàng hôn lên, rồi thì thầm lời yêu thương, dụ hoặc: “Ngưng! Tôi sẽ không thô bạo như trước! Chỉ muốn hôn nhẹ em thôi! Thả lỏng! Tôi sẽ không làm em bị tổn thương nữa!”