Ngồi trước bàn ăn dài trải khăn lụa màu trắng là một đôi nam nữ tuấn mĩ. Nhưng bất quá, bọn họ cho người ta cảm giác không phải đẹp mắt mà là chói mắt.
Vú Từ đã lớn tuổi, nụ cười vẫn như cũ, nhẹ nhàng nhanh chóng đặt đồ ăn trông cực kỳ thê thảm lên bàn, cũng không nhìn vị thiếu gia chủ đang ngổi ở đó lấy một cái.
Nhìn chỗ đồ ăn đen sì đặt trên bàn, Kỳ Kỳ ra vẻ hoảng sợ cực độ thét lên với Đường Hạo: “Đây là cái gì? A.. đen như vậy sao mà ăn được!”
Kỳ Kỳ dùng chiếc dĩa của mình , chọc đi chọc lại chỗ thịt đen đó, vẻ mặt chán ghét cực kỳ.
Đường Hạo nhìn thịt bò trong đĩa của mình, mày kiếm hơi nhướn lên. Sau đó, rất tao nhã xắt lấy một miếng, bỏ vào miệng.
Kỳ Kỳ nhìn Đường Hạo ăn thứ thịt đen xì gì đó, hai tay che miệng: “Hạo! Thứ này… sao có thể ăn được?”
Dưới sự kinh ngạc há hốc miệng của cô ta, biểu tình của Đường Hạo cứng nhắc, không nói gì.
Cho đến khi vị hạt tiêu, ớt cay xè xộc vào trong cổ họng hắn, thiếu chút nữa làm hắn nôn hết ra những thứ kinh khủng trong miệng.
Sắc mặt Đường Hạo cực kỳ khó coi, nhưng cố nhẫn nại như muốn giữ lại thứ gì đó.
Nuốt xong thứ này thứ nọ, hắn nhanh chóng cầm lấy ly nước to, uống liền một hơi.
Đáng chết! Đầu lưỡi của hắn bị thương, thiếu chút nữa là muốn đứt làm đôi.
Người phụ nữ này đúng là muốn hại hắn. Hắn thích vị hạt tiêu đen, nên khi nhìn thấy đồ ăn đen xì hắn cũng không có cảm thấy phản cảm. Ngược lại còn thấy vui vì nghĩ cô vẫn nhớ được khẩu vị của mình. Thật không ngờ! Trên phương diện này, cũng là có cạm bẫy.
Người phụ nữ này đúng là càng lúc càng lớn mật, càng lúc càng không nghe lời.
Kỳ Kỳ nhìn bộ dạng Đường Hạo cũng biết thứ kia không ăn được: “Hạo! Em nghĩ đây không phải thứ để cho người ăn! Chúng ta phải dạy dỗ người giúp việc kia một chút cho cô ta nhớ lấy!”
Kỳ Kỳ cho là mình đã tìm được một cơ hội quá tốt để dạy dỗ cô gái lục Giai Ngưng kia. Một bên, cô ta khơi mào: “Em nghĩ cô đang có ý muốn hại chúng ta! Hạo! Phải kêu cô ta ra đây, chúng ta phải dạy cho cô ta một bài học!”
Đường Hạo không nói gì, uống rượu vang đỏ lành lạnh. Hương vị rượu nho thượng hạng là đầu lưỡi bị thương của hắn rất thoải mái.
Kỳ Kỳ thấy hắn không nói gì, cho là hắn ngầm đồng ý. Nhấc chân, xoay đế giày cao gót ba phân của mình đi thẳng đến phòng bếp.
Đường Hạo nhấc ly rượu lên uống, sau đó nở một nụ cười bí hiểm.
“Buông tay! Cô dựa vào cái gì mà lôi tôi đi?” Tiểu Ngưng tức khí, tiếng nói từ xa truyền lại.
“Là thiếu gia của cô nhờ tôi đến phòng bếp lôi cô lên đây! Thế nào? Ngay cả lời nói của ông chủ mà cô cũng không nghe sao?” Kỳ Kỳ vênh váo đắc ý nói. Khí thế cô ta tựa như tự cho mình là nữ chủ nhân của ở đây.
Cùng khó trách, mấy năm qua Đường Hạo không dẫn bất cứ cô gái nào về đây, ngay cả vị hôn thê của hắn cúng rất ít qua lại. Hôm nay, Đường Hạo lại đưa cô về, đủ làm cho Kỳ Kỳ cảm giác như đứng trên cả núi vàng núi bạc, hoan hỉ, kiêu ngạo không thôi.
Tiểu Ngưng giãy dụa, muốn thoát khỏi cánh tay đang túm lấy mình của cô ta. Nhìn vào cô gái trẻ đẹp đó nói: “Thiếu gia có muốn gọi tôi cũng không phiền đến cô phải tự mình kéo lôi tôi đến đây! Bất quá, cô chỉ một vị khách của thiếu gia thôi, đừng có tự cho mình là nữ chủ nhân của nơi này mà lên mặt làm càn!”
Lúc này, Tiểu Ngưng giống như con mím xù tát cả gai nhọn trên thân mình ra. Không chỉ là bảo vệ cho chính bản thân, còn có thể đâm ngược trở lại kẻ khác.
Kỳ Kỳ bị lời của cô nói cho không có chỗ lui, sắc mặt lúc trắng lúc hồng: “Cô…! Một kẻ đi ở cũng dám hỗn láo với tôi như vậy! Xem tôi trừng phạt cô thế nào!”
Nói xong,