Mẹ Độc Thân Tuổi 18

Mẹ độc thân tuổi 18


trước sau

Nhìn bộ dạng cô vì Nhị Nhị kích động đến mức rơi lệ, trái tim Đường Hạo lại cảm thấy nhói đau. Mặc dù vậy, lần này hắn không nổi giận ra mặt mà chỉ lặng lẽ nuốt lại phần khó chịu đó chôn chặt lại trong lòng, yên lặng nhìn cô. Bởi vì nếu tức giận cô sẽ lại càng xa hắn hơn. Hắn muốn cô yêu hắn như trước, đem Lương Bân hoàn toàn loại khỏi tâm trí của cô.

Đem điện thoại cất đi, hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt của cô, nói: “Nước mắt của em đúng là nhiều thật đấy! Nhị Nhị cười em cũng khóc, vậy nếu Nhị Nhị khóc thì em sẽ thế nào?”

Lời nói của hắn khiến nước mắt cô ngừng rơi ngay. Gương mặt kích động biến mất, khôi phục lại vẻ lạnh băng như trước.

“Còn muốn đi nơi nào? Em không muốn mua gì hay sao?” Hắn muốn phá vỡ bầu không khí dưới 00C này, cầm chặt lấy tay cô, kéo cô lại gần sát mình.

Cô nói với vẻ không quan tâm: “Không! Tôi không muốn mua gì cả, trên người tôi không có tiền! Bỏ đi!”

“Tôi có!”

“Đó là tiền của anh, không phải tiền của tôi!” Cô phân chia rõ ràng.

Hắn nhướn lông mày, thật sự không thích cô đem hai người phân chia rành mạch như vậy, “Được rồi! Là tôi sơ ý, coi như là lương tôi trả cho em trước vậy! Chết tiệt! Chẳng nhẽ em định làm nhiều ngày như vậy mà không định nhận lương hay sao? Em muốn mua gì, chúng ta liền đi mua bây giờ, sau đó sẽ khấu trừ vào lương cuối tháng của em!”

Im lặng. Cô luôn luôn im lặng. Quần áo cô đủ mặc, ăn cơm mỗi ngày không phải lo, ở thì coi như là không cần phải trả tiền và cô cũng chẳng có người nào để mua đồ cho họ.

Đường Hạo tuyệt nhiên không thích cô cứ luôn lạnh như băng giống như bây giờ. Đột nhiên hắn tới gần cô, thân mật hỏi: “Băng vệ sinh của em chẳng lẽ cũng không cần phải mua?”

Cô đột nhiên giật mình, lời của hắn nhắc cô nhớ đến một chuyện. Thuốc tránh thai cô đã dùng hết rồi. Tuy hắn nói sẽ không chạm đến cô nữa, nhưng vẫn phải chuẩn bị đề phòng. Cô không muốn một lần nữa lại mang thai con của hắn.

“Vẫn là có, đúng không?”

“Đến hiệu thuốc một lát đi!” Cô nhẹ giọng nói.

Lời của cô, hiện tại hết thảy hắn đều nghe theo. Nhưng chính là,… “Em thấy không thoải mái hay sao? Nếu thấy không khỏe chúng ta đi đến bệnh viện ngay lập tực!”

“Không! Chỉ là muốn mua một ít thuốc cùng mấy thứ đồ dự phòng!” Cô ảm đạm nói, cũng chẳng muốn giải thích nhiều với hắn.

Đường Hạo gật đầu, đưa cô đi ra khỏi khu chợ đêm. Sau đó, chiếc xe ô hơi của hắn dừng lại trước một tiệm thuốc gần đấy.

Xe vừa dừng lại, Tiểu Ngưng đã cởi dây an toàn ngay tức khắc, nhìn hắn nói: “Có thể đưa ứng trước cho tôi hai ngàn tệ tiền lương được không?”

“Tôi đi vào cùng em!”

“Không!” Cô lắc đầu thật nhanh, nhưng lại nhìn thấy lông mày sậm của hắn nhíu lại ngay sau đó vội vàng nói: “Trong đó sẽ có rất nhiều người biết anh, không giống như ở chợ đêm. Tôi không muốn ngày mai hình chúng ta đi chung bị chụp đăng báo….” Cô bổ sung thêm,“Yên tâm! Tôi sẽ không bỏ trốn đâu!”

Lý do này thuyết phục hắn. Đường Hạo lấy từ trong ví da một tờ tiền mặt bỏ vào trong tay cô, “Đi đi! Tôi ở trong xe đợi em”

“Cám ơn!” Cô xiết chặt lấy tờ tiền, nhanh chóng bước xuống xe đi vào hiệu thuốc.

Không bao lâu sau, cô trở ra, trên tay là một túi đồ, ngồi yên vị lại trong xe. Bởi vì túi đựng của hiệu thuốc là túi giấy cho nên hắn cũng không có nhìn ra đồ bên trong. Điều này làm dấy lên một sự nghi ngờ trong lòng hắn.

“Đã mua gì vậy?” Trong giọng nói ẩn chứa rất nhiều quan tâm.

“À! Chỉ là thuốc chữa cảm cúm thông thường thôi! Cũng may trong cửa tiệm có bán một số đồ dùng vệ sinh cho phụ nữ!”

Trên đường về nhà, không khí trong xe rất nặng nề. Bầu không khí này khiến toàn thân hắn khô nóng, không thoải mái, hơn thế nữa đầu cũng cảm thấy hơi đau.

Hắn thử khơi mào ra một số đề tài để hai người có thể nói chuyện phiếm. Nhưng đáp lại hắn, cô chỉ “Ừ!”“À!”, không có nói nhiều thêm một chữ.

Thế là, suốt mấy hiệp bền bỉ, cuối cùng hãy cũng đành phải tuyên bố bản thân hắn đã thất bại trước cô hoàn toàn. Nhưng hắn không cam tâm cứ như vậy mà buông tha cho cô. Lúc xe cho

xe vào gara của biệt thự, thân thể của hắn áp sát đến bên cô, đem cô hoàn toàn vây chặt trong cánh tay rắn chắc của hắn.

“A…!” Cô đề phòng, đem hai tay đặt lên trước ngực, sau đó thì đẩy cánh tay của hắn ra, “Tôi mệt, muốn lên phòng đi nghỉ ngơi!”

Nhìn khuôn mặt cô nhăn lại, ánh mắt lại có vẻ chán ghét, Đường Hạo nhịn không được chạm nhẹ lên gò má của cô. Bản thân hắn lam cô sợ hãi như vậy sao?

“Căng thẳng sao? Sợ hãi tôi phải không? Thậm chí còn cả chán ghét tôi nữa! Ngưng! Tôi phải làm gì thì em mới không còn sợ tôi ?” Hắn ủ rũ hỏi một câu.

“Anh….anh … anh buông tôi ra… Tôi sẽ không sợ!” Cô run rẩy đáp lại lời hắn, đầu thì ngoành sang một bên.

“Ha ha ha! Nhưng là…. tôi không muốn buông em ra!” Hắn bất đắt dĩ cười, lập tức chế trụ gương mặt của cô, ôn nhu hôn lên đôi môi đỏ mọng.

“Uhm….” Cô nhắm mắt, đầu không ngừng giãy dụa, cố sức thoát khỏi hắn: “Uhm… Không cần!…”

Hắn cắn môi cô. Một lúc sau mới chiếm lấy toàn bộ đôi môi của cô. Rất nhanh, hắn rất tham lam, một chỗ trống cũng không bỏ qua. Đầu lưỡi của hắn chậm rãi liếm lấy hai hàm răng của cô, nhưng bất luận hắn có dịu dàng đến đâu cũng không thể khiến chúng tách ra, khiến hắn không thể nào hòa nhập vào bên trong được.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể rời đi, nhẹ nhàng vỗ về cánh môi của cô, thở hổn hển, bất chợt nói ra điều bản thân đang nghĩ: “Muốn tôi phải làm gì? Muốn tôi phải như thế nào thì em mới chịu tha thứ cho tôi, tiếp nhận tôi?”

“Cho tôi tự do!” Cô nhẹ nhàng nói ra bốn chữ này. Cô khát vọng được mọi người tôn trọng, được đứng một cách đàng hoàng vững vàng, làm một người bình thường như bao người khác.

“Không! Trừ điều này ra, cái gì tôi cũng có thể cho em, được không?” Chỉ cần cô ở lại bên hắn, chuyện gì hắn cũng có thể đáp ứng, kể cả việc kết hôn.

“Chính là, chỉ có tự do mới là thứ duy nhất khiến tôi thoải mái mà chấp nhận tha thứ cho anh. Những thứ còn lại tôi cũng không cần!” Nói xong, Tiểu Ngưng mở cửa xe, bước xuống.

Đường Hạo lập tức nhảy xuống bắt kịp cô, hai cánh tay ôm gọn lấy thân thể mảnh khảnh. Cằm hắn vùi ở vành tai cô, chậm rãi tự nói: “Cho tôi một cơ hội có được không? Anh sẽ làm cho em hạnh phúc và vui vẻ, đừng từ chối anh, đừng kháng cự anh mà!”

Ngữ điệu của hắn giống như đang cầu xin, trái tim thì đang đập thình thịch loạn lên. Hắn muốn để cô cảm nhận, để cô có thể nhận ra hắn co bao nhiêu phần lo lắng, căng thẳng.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó chúng ta sẽ chung sống hạnh phúc, cùng nhau ở chung một chỗ. Chúng ta sẽ đón Dương Dương đến đây, còn có cả Nhị Nhị nữa, cô bé đến sống cùng chúng ta cũng được! Cuộc sống như vậy không phải rất hạnh phúc hay sao?” Hắn vẽ ra một viễn cảnh hạnh phúc thường trực trong lòng.

Nói đến nói đi, hắn vẫn là không tôn trọng ý kiến của cô. Tiểu Ngưng cũng không còn tâm trí muốn nói chuyện với hắn nữa, thầm thở một hơi dài , “Tôi mệt lắm! Muốn về phòng ngủ! ”

“Được rồi! Chúng ta lên lầu!” Hết thảy không thể nóng vội được, hắn muốn từ từ đi vào trái tim cô.

Lên lầu hai, lúc đi ngang qua phòng mà Kỳ Kỳ đã ở lại trước đó, Đường Hạo thầm suy nghĩ: chờ sau khi Kỳ Kỳ chụp xong ảnh diễn trở về, hắn nhất định sẽ đuổi cô ta đi.

Tiểu Ngưng đem cửa phòng mở ra. Khe cửa hé mở chỉ đủ rộng cho một người bước vào, cô bước vào rất nhanh.

Cạch. Một tiếng bỏ luôn hắn lại bên ngoài.

Hắn nhớ…

Hắn nhớ quá những lúc hai người thân thiết với nhau. Nhưng bây giờ, hắn cần phải điều chỉnh khát vọng của mình. Hắn hiện tại không muốn làm khó cô, tự hắn sẽ tìm ra cách để cô chấp nhận mình.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện