Hắn chậm rãi tách hai chân của cô ra. Ngón tay thâm thúy xâm nhập vào bên trong nụ hoa bí ẩn.
Tay hắn giống như có điện. Mỗi khi tiếp xúc lại khiến thân thể mềm mại của cô run lên. Cô căng thẳng, bàn tay nắm chặt lại, các khớp xương nổi lên, màu da tay trắng bệch.
Đường Hạo nhận ra sự sợ hãi của cô, cảm giác đau lòng không chịu nổi: “Đừng sợ! Anh sẽ không làm em bị thương nữa! Tin tưởng anh đi!”
“Anh nói…sẽ ghê tởm!” Hai mí mắt của cô ngập nước, run rẩy, nức nở nói với hắn.
“Không có đâu! Lúc trước là gạt em đó!” Hắn vừa dỗ dành vừa chạm vào cô.
Rất nhanh, một cảm giác kì quái cướp đi ý thức của cô khiến cô không còn sợ hãi nữa.
Nhìn cô đã có thể tiếp nhận bản thân mình, nếu không thì sao khuôn mặt lại từ trắng bệch chuyển sang phiếm hồng. Đường Hạo rốt cuộc cũng mỉm cười
Tâm tình lo lắng bồn chồn suốt mấy ngay qua giờ đã có thể gỡ bỏ thay thế bằng một tâm trạng sáng lạn vui vẻ. Dù không có nói ra, nhưng bằng sự thân mật vừa rồi Đường Hạo cũng đã khẳng định chắc chắn một điều: cô ấy đã tha thứ cho mình.
Trời ạ! Hắn bây giờ lại tức giận với chính bản thân mình. Nếu không phải bây giờ bản thân bất lực thì hắn hoàn toàn có thể thỏa mãn cô cũng như thỏa mãn chính mình.
Có trời mới biết lúc này đây hắn muốn cô như thế nào. Lúc trước nói cô xấu xí, ghê tởm chẳng qua là những lời nói trong lúc tức giận muốn làm cô bị tổn thương. Ngày đó thiếu chút nữa hắn hại cả cô lẫn bản thân mình bị thương không thể cứu vớt. Đụng chạm quá nhiều căn bản cũng không khiến hắn thỏa mãn hoàn toàn.
……………………..
“Anh còn muốn ra ngoài hay sao?” Nhìn hắn, âu phục chỉnh tề đứng trước đại sảnh, Tiểu Ngưng quan tâm hỏi.
“Đúng vậy! Hôm nay còn rất nhiều dự án cần anh trực tiếp xử lý. Nếu đã đi lại được thì anh muốn đến công ty ngay!” Hắn nhún vai, thản nhiên nói.
“Uh! Vậy thì, anh cố gắng tự chăm sóc bản thân cho tốt. Đừng làm việc quá sức đến mệt mỏi!” Nói xong, cô rất muốn cắn rụng lưỡi mình. Cô đâu cẩn phải biểu diễn đến mức như vậy!
Đường Hạo hôn nhẹ lên cánh môi mỏng đỏ của cô nói: “Ừ! Em yên tâm! Giải quyết xong mấy dự án này, em ở nhà cố đợi! Vài ngày nữa, anh sẽ nghỉ phép, chúng ta sẽ cùng nhau đi nghỉ đâu đó nhé!”
Trái tim Tiểu Ngưng run lên, cố gắng che giấu nội tâm đang kích động, giọng nói vẫn duy trì sự bình tĩnh: “Có thể sao? Anh thật sẽ đưa tôi đi nghỉ ư?”
“Đương nhiên! Hôm nay em ở nhà chịu khó tìm hiểu tư liệu xem xem muốn đi nơi nào!” Hắn khẽ vuốt lên khuôn mặt của cô, giọng nói tràn đầy yêu thương.
Hắn như vậy khiến Tiểu Ngưng kích động, trong lòng ngọt ngào muốn sà vào lòng hắn để làm nũng, để được hắn vuốt ve yêu thương nhiều hơn.
Bỏ qua mọi tự tôn, bỏ qua hết thảy mọi đều tiếng thế gian, cô chỉ muốn được ở bên cạnh hắn. Hai người được ở bên cạnh nhau vĩnh viễn.
Nhưng, cô không thể làm được điều đó. Con người sống phải có tôn nghiêm. Nếu vứt bỏ tôn nghiêm của bản thân, sau này đứng trước con của mình, cô còn đâu mặt mũi để nghe nói gọi mẹ, con cô lúc đó sao có thể nhàn nhận một người mẹ như cô.
Đi! Cô nhất định phải rời đi!
*****************************
“Không được! Ba không đồng ý!”Đường Lập Huân trừng mắt nhìn con trai mình đang ngồi đối diện trong phòng.
“Chính là chuyện của con do còn quyết định. Con không thể kết hôn với Tiền Lỵ Nhi!” Đường Hạo kiên quyết cũng không kém.
Hai cha con bộ dạng thật giống nhau, ánh mắt thâm thúy không chịu lui cũng thật giống nhau. Như trải qua cả nửa thế kỳ, Đường Lập Huân gần năm mươi tuổi mới chịu bại trận trước đứa con trai của mình. “Con hiện tại quyết định không cưới con bé. Nhưng mấy tháng trước cũng chính con tuyên bố sẽ kết hôn với nó, thế nào? Bây giờ liệu quyết định của con có đáng tin nữa hay không?” Đường Lập Huân mỉa mai với vẻ phẫn nộ.
“Ba mẹ có thể mắng con làm việc trước sau không nhất quán nhưng con hy