Lục Giai Ngưng chưa cảm thấy có ngày nào vui hơn ngày hôm nay. Từng tế bào trong cơ thể cô đang nhảy nhót cùng nhau.
Trên đường từ quán bar về đến biệt thự, cả người cô như đang bay bổng.
Điều này làm cho Đường Hạo ngồi cạnh cô hơi có vẻ khó chịu.
Vào biệt thự, cả lúc đi lên lầu, nụ cười trên gương mặt cô cũng không có dấu hiệu ngừng.
Cô nghĩ đến những người hôm nay đã gặp, những chuyện thú vị họ kể cho cô nghe. Bọn họ cùng với Đường Hạo quả thực không giống nhau.
Nhìn lúm đồng tiền sáng lạn trên hai má cô, Đường Hạo tức giận, không thể khống chế nổi bản thân, đẩy cô dựa vào cánh cửa phòng, giam cầm cô trong cánh tay của mình. Hắn nói: “Không được cười! Chẳng nhẽ nhìn thấy mấy tên đẹp trai kia là trong lòng không yên đến mức phải cười suốt như vậy sao? “
Một câu này hoàn toàn đánh tan nụ cười của Tiểu Ngưng. Khuôn mặt cô lại quay trở về vẻ bình tĩnh, không chút thay đổi thường ngày, nói với hắn: “Tôi mệt rồi, muốn về phòng ngủ!”
“Em như vậy là có ý gì? Chẳng nhẽ tôi nói sai rồi sao?” Thấy cô tức giận, hắn cũng bối rồi, nhưng giọng điệu lại có phần trầm hơn.
“Anh… Đúng vậy! Là tôi mê trai đẹp! Thấy họ dễ nhìn là cười!” Hắn không phải có ý này sao? Được! Cô thừa nhận cho hắn xem. Bị hắn làm cho tức đến mức nước mắt lại bắt đầu dâng lên, chỉ chực chờ được chảy ra ngoài. Nhưng cô kìm nén lại, hốc mũi hồng hồng.
Vốn là, vừa rồi nhìn thấy cô cũng đám bạn xấu xa kia cười cười nói nói, hắn đã giận rồi. Bây giờ nghe chính miệng cô nói cô mê trai như vậy, cơn giận trong người Đường Hạo đã không còn áp chế nổi, “Chết tiệt! Bề ngoài của tôi còn chưa đủ thỏa mãn em hay sao? Mấy tên đẹp trai kia liệu có bằng hay không mà em phải bày bộ dạng thèm khát đến chảy cả nước miếng ra như vậy, hả?”
Nghe hắn nói càng lúc càng khó nghe, cô càng lúc càng không muốn để ý đến hắn. Rõ ràng là hắn mang cô đến trước mặt đám bạn kia của hắn, vậy mà bây giờ lại đứng đây nói lời hạ nhục cô.
Toàn bộ tâm trạng tốt lúc trước của cô đã bị những lời nói này của hắn xóa tan, không còn sót lại tí gì.
Giống như người đang leo đến đỉnh núi bỗng bị đẩy ngã, cô có cảm giác trống rỗng như bị mất đi thứ gì đó khiến nước mắt cô tuôn trào như suối, cũng chẳng thèm nhìn hắn, giận dỗi nói: “Tôi tùy tiện như vậy đấy! Đường Hạo, giờ tôi chán anh lắm rồi! Anh mau trở về phòng mình đi!”
Cô thật sự muốn nói “Anh biến khỏi mắt tôi ngay!”, nhưng cô không dám. Đối với hắn, trong lòng cô vẫn còn rất nhiều những cảm giác khó nói thành lời.
“Chán ghét tôi? Bất quá mới chỉ là gặp qua vài người đàn ông khác mà đã chán ghét tôi hay sao?” Đường Hạo giữ lấy cằm cô, nâng lên đối diện cùng hắn. Hắn áp mặt xuống, gò má áp lên khuôn mặt cô, đôi môi mỏng chế trụ môi cô.
Hắn nổi cơn điên, hôn hít lấy cánh môi đỏ mọng của cô. Hành đọng bá đạo này của hắn như muốn hòa tan nuốt chửng lấy toàn bộ đôi môi cô, ngay cả một giọt nhỏ hắn cũng không muốn chừa ra.
Đây là trừng phạt, là đói khát. Hắn bá đạo muốn chứng tỏ sự tồn tại của hắn với cô. Hơn nữa, hắn càng muốn nhiều, muốn nhiều hơn nữa.
“Ưhm…..” Cánh tay nhỏ bé vung lên nhưng lại mềm nhùn, bủn rủn rơi trong lồng ngực của hắn.
Hắn vẫn say đắm, cường thế trên môi cô, từng đợt khí nóng phả lên phun ra phả lên gương mặt của cô.
Mà điều này cũng làm cho thân thể của hắn càng thêm run rẩy cực liệt.
Bàn tay to của hắn từ từ lướt xuống, mò mẫm từng đường cong trên cơ thể của cô, rồi mang theo nóng bỏng phủ lên vùng ngực của cô.
Hắn cắn cắn chiếc cổ rồi gào thét bên tai cô: “Được! Nếu em muốn đàn ông, muốn trai đẹp thì có thể tìm tôi, tôi sẽ ở bên cung phụng thỏa mãn cho em!”
“Ư ….. Ư….” Cô căn bản không tránh được hắn. Hắn quá bá đạo, quá nhanh, quá mạnh mẽ. Đầu tóc chải chuốt bị hắn làm rối loạn, vạt áo bị lộ ra, làn váy cũng không thoát được bàn tay hắn, bị vén cao lên.
Hai chân cô lộ ta trong không khí, còn nhìn thấy cả màu lam nhạt của quần lót bên