Đường Hạo giơ tay ra hiệu cho Lục Phong rồi nói : “Để cho người trong câu lạc bộ đêm chờ đợi lệnh của tôi!”
-“Vâng, thiếu gia!” – Lục Phong thương cảm nhìn Giai Ngưng rồi mới đi ra khỏi phòng.Lúc này trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ.Tiếng tim đập quá lớn trong căn phòng yên tĩnh trở nên vô cùng rõ ràng.
Hắn không muốn cho người câu lạc bộ đêm rời đi chính là vì còn không có bỏ ý nghĩ đem cô bán đi. Nếu như không muốn bị bán , cô nhất định phải ngoan ngoãn. Nghe những lời này cô đã hiểu được!
Đường Hạo đưa tay vươn ra hướng bàn trà quen thuộc, tự mình rót một ly rượu vang đỏ.Uống một ngụm nhỏ, Đường Hạo đi về phía giường lớn, động tác ưu nhã dựa vào đầu giường nghỉ ngơi nhưng có thể nhìn ra hắn không có buông lỏng con mồi đã bắt được.Tiểu Ngưng mắt khẩn trương đi theo hắn, hai tay run rẩy hai tay giao nhau đặt ở trước ngực.
Cổ áo của hắn bị mở rộng ra để lộ vùng ngực căng đầy. Không phải loại sôi sục to con nhưng cũng chứng tỏ rằng hắn khá chăm chỉ tập thể hình.Cảnh xuân đẹp lộ ra làm cho người ta không nỡ dời tầm mắt.
Những sợi tóc rối hiển lộ rõ ràng vẻ kiêu ngạo bất cần của hắn nhưngvẫn có ít nhiều hương vị khỏe khoắn. Dù cho có nhìn không thấy nhưng hai mắt của hắn làm cô có thể cảm giác được đôi mắt của hắn cũng đồng dạng sẽ rất hoàn mỹ, đẹp mắt.
Chỉ là nét mặt của hắn vô cùng hận đời lại lạnh lùng làm cho hắn như một vị vườn tử kiêu ngạo bị thương làm cho nội tâm của cô có chút đau xót .
Đau lòng?
Giai Ngưng bị cảm giác của mình làm càng hoảng sợ, người này làm thương tổn cô, vũ nhục cô, ác ma này mà cô lại đối với hắn có cảm giác đau lòng?
-“ Cô còn không qua đây sao? Có phải là cuối cùng không còn nguyện ý theo giúp người mù như tôi ? Cô bây giờ có thể đi khỏi căn phòng này, người của câu lạc bộ đêm đang đứng ở