“Tôi cái gì mà tôi! Cô đã biết rõ anh ấy sắp kết hôn với tôi mà vẫn còn ở chung cùng anh ấy hay sao?” Giọng nói củập vẻ của Tiền Lỵ Nhi tràn đẩy sự bi phẫn và thống khổ, khiến cho người nghe cảm tưởng như cô ta đang phải chịu một nỗi đau quá lớn.
“Tiền tiểu thư, tôi…. thật sự… không có ý… hôn lễ của cô. Cô là hôn thê… của Đường Hạo, anh ấy …nhất định… sẽ…. cưới cô…!” Tiểu Ngưng nghẹn ngào đáp lại, đau đớn trong tim, cổ họng cô giống như có cục đá lớn chắn ngang, phải vất vả lắm thì mới nói ra được mấy câu đó,
“Cô nói như thế nào để tôi tin cô đây? Hiện tại rõ ràng là cô đang sống chung với anh ấy! Lục tiểu thư, chẳng nhẽ mỗi câu cô nói với tôi đều là nói dối thôi sao?Cô nói cô muốn có tôn nghiêm, cô nói cô sẽ không phá hủy hạnh phúc của tôi, cô nói cô hoàn toàn không thích anh ấy, cô còn nói cô đã có bạn trai…..” Tiền Lỵ Nhi nhắc lại những lời trước kia của Tiểu Ngưng.
“Tôi không quên! Những lời tôi nói đều là sự thật!” Cánh môi Tiểu Ngưng run run, cảm giác áy náy càng lúc càng nhiều lên, nước mắt không ngừng tuôn trào ra bên ngoài.
“Tôi nghĩ cô bây giờ chắc đã quên mất rồi, và cô cũng đã chẳng còn muốn có tôn nghiêm cho bản thân mình nữa! Nếu tôi đoán không sai, mỗi này được ở chung với anh ấy, cô chắc hẳn vui lắm. Vui đến mức mà tình nguyện trở thành một cô tình nhân không danh không phận ở chung với anh ấy, đúng không? Cô nhìn thấy tôi khóc thì vui đến phát điên, có đúng không, hả?”
“Không! Tôi không có!” Khuôn mặt Tiểu Ngưng đẫm lệ phủ nhận. Cô thật sự không muốn là một người phụ nữ không biết liêm sỉ đi phá hoại gia cang nhà người khác.
“Vậy…. Cô hãy rời khỏi anh ấy đi!”. Tiền Lỵ Nhi bắt đầu nói trực tiếp vào vấn đề cô ta muốn nói nhất. Dựa theo lời nói của Tiểu Ngưng, cô ta đã đoán ra Đường Hạo vẫn chưa nói chuyện hắn muốn hủy hôn ước. Lộ ra một tia mỉm cười trào phúng, đi theo hắn suốt sáu năm, cô ta đã quá hiểu người đàn ông này.
“Tôi…..!”
Tiền Lỵ Nhi được đà lấn tới, phát ra toàn bộ mọi hỏa giận trong lòng, khí thế áp bức không cho phép Tiểu Ngưng mở miệng: “Cô định nói cái gì? Cô căn bản không có ý định rời khỏi anh ấy có đúng không? Cô ước gì được ở bên anh ấy có phải không? Cô muốn cướp đi hạn phúc của tôi có đúng không, hả?”
“Không phải! Cô hãy nghe tôi nói! Tôi không có!” Nóng lòng muốn phản bác lại, Tiểu Ngưng quên cả khóc, chỉ nắm chặt ống nghe điện thoại: “Tôi không phải là không muốn đi mà là Đường Hạo không cho tôi đi! Tôi thật sự có ý muốn rời đi!”
Lời vừa dứt, quả nhiên Tiền Lỵ Nhi đã dừng lại vài giây đồng hồ, sau đó lại thử dò hỏi: “Cô nói Đường Hạo không cho cô đi!?”
“Ừ!” Cô nhắm mắt, trầm mặc vài giây đồng hồ lại tiếp tục khẩn trương nói tiếp: “Hiện tại tôi muốn đi cũng không thể đi được. Nếu cô có thể giúp tôi…. Tôi thật sự muốn rời khỏi hắn!”
“Cô nói thật chứ?”Cô ta không tin, hỏi lại.
“Đúng vậy! Lời tôi nói đều là sự thật!” Tiểu Ngưng gật mạnh đầu. Kỳ thật, người bây giờ có thể giúp cô trốn thoát khỏi đây có lẽ chỉ có một mình Tiền Lỵ Nhi: “Nếu như cô muốn tôi rời khỏi Đường Hạo thì xin hãy giúp đỡ tôi. Tôi muốn trốn ra nước ngoài!” Hiện tại, Lương Bân ở đó đã có công việc, nếu ra nước ngoài ít nhất còn có người giúp đỡ cô. Thế giới rộng lớn như vậy, Đường Hạo muốn tìm cô cũng rất khó.
Sau khi suy tính vài giây, Tiền Lỵ Nhi nói: “Được! Tôi sẽ giúp cô thu xếp thủ tục xuất ngoại! Hy vọng cô sẽ làm như lời cô nói, tôi sẽ chuẩn bị thỏa đáng cho cô. Nhanh nhất nếu có thể!”
“Tôi biết chỉ có cô mới giúp được! Tốt rồi! Tôi nhất định sẽ rời đi!” Tiểu Ngưng cố gắng duy trì giọng nói bình tĩnh như trước, cố gắng đè nén những tiếng nức nở nghẹn ngào và nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
“Tốt lắm! Tôi sẽ nghĩ biện pháp để làm hộ chiếu ra cho cô! Sau đó tôi sẽ giúp cô rời đi!”
“Được!” Tiếng “được!” này Tiểu Ngưng phải dùng toàn bộ sức lực còn lại trong cơ thể mình để bật ra. Cúp điện thoại xong, cả người cô co quắp lại nằm rúm ró trên ghế sa lon.
Gương mặt trắng bệch hoàn toàn không có