Sau khi Tiểu Ngưng đã van nài và cam đoan chắc chắn, cuối cùng Đường Hạo cũng đồng ý cho cô bước chân ra ngoài, chỉ có điều cô phải trình bày sơ qua về nội dung chương trình học.
Tiểu Ngưng nghĩ về thời gian được đi học sắp tới, vui vẻ hôn nhẹ vào môi Đường Hạo: “Cảm ơn anh!”
Trái với suy nghĩ của cô, hắn chưng ra bộ mặt dè chừng cẩn thận khiến cô không khỏi giật mình.
Cô tuy rằng đã từ bỏ cái mộng tưởng có thể làm việc ở công ty lớn nhưng cô vẫn không thể hiểu nổi tại sao chỉ vì không có bằng cấp, thiếu kinh nghiệm mà một người xinh đẹp, thật thà, thoáng nhìn đã thấy giỏi giang như cô lại không thể kiếm được một chân trong văn phòng chứ?
9h sáng nay có một tiết học nên Tiểu Ngưng dậy sớm tân trang lại bản thân.
Bị ánh sáng bên ngoài làm cho chói mắt, Đường Hạo mới chịu buông Tiểu Ngưng ra, “Sao em dậy sớm quá vậy?” Mắt vẫn nhắm, nhưng giọng nói hướng về phía buồng tắm gọi.
“Không còn sớm nữa! Trước đây em chưa bao giờ đến muộn tiết nào, còn được cả thầy khen. Nếu hôm nay mà đến muộn thì biết giấu mặt vào đâu chứ.” Vừa đánh răng Tiểu Ngưng vừa nói.
”Em đúng là đồ ngốc! Chỉ mới được người ta khen một câu mà đã không biết phải trái gì rồi.” Bị cô đánh thức, hắn lăn qua lăn lại trên giường, vẫn còn buồn ngủ không muốn dậy.
”Đúng vậy. Em chính là luôn rất để tâm đến những nhận xét của người khác đối với mình, vì thế nên dù gì cũng không thể đến muộn được.” Cô vẫn nhồm nhoàm nói, cầm lấy cốc nước đưa lên súc miệng, rồi vo khăn lau mặt.
Hắn chống tay ngồi lên phía đầu giường, tay đỡ trán cảm giác có phần choáng váng, một tay lại đưa ra quờ hướng tủ đầu giường tìm điếu thuốc hút cho tỉnh táo.
Sờ soạng một hồi lâu cũng không có, đến cả hộp thuốc lá cũng không còn.
Lúc này mới nhớ ra, hắn đã hút sạch lúc nửa đêm. Hắn bò dậy kéo ngăn kéo tủ.
Hắn nhớ rõ hồi trước hắn có thói quen bỏ 2 bao thuốc vào đây, hắn gọi “Tiểu Ngưng, em để thuốc lá ở chỗ nào trong ngăn kéo vậy? Tại sao lại không thấy?”
”Ở bên trong ấy, anh kéo thêm một chút là thấy ngay đấy.” Đường Hạo đưa mắt tìm, đột nhiên bị một cái bình trắng nhỏ thu hút. Hắn nheo mắt lại cầm lọ thuốc lên, đọc mấy chữ trên đó xong mặt trầm hẳn xuống.
Không nghe thấy tiếng hắn nói tìm được hay chưa, cô ở trong phòng tắm dò hỏi: “Tìm được chưa?”
Đường Hạo rất nhanh bỏ cái lọ về chỗ cũ rồi đứng lên khỏi sàn nhà:”Tìm được rồi.”
”Anh không nên hút quá nhiều thuốc như vậy, không tốt cho sức khỏe chút nào!” Những lời này không biết cô đã nói bao nhiêu lần nhưng đều bị hắn xem nhẹ, chỉ cười cho qua chuyện.
“Anh biết rõ chuyện này.” Đường Hạo cầm thuốc lá và cái đèn bật theo, kéo cửa sổ ra đi về phía sân thượng, dường như suy nghĩ điều gì.
Chỉ thấy từng làn khói trắng bị hơi lạnh gió sớm làm tan biến nhưng đồng thời cũng thổi tan cơn tức giận vừa mới hình thành trong hắn.
Đúng là bây giờ cô không hề có ý định sẽ sinh cho hắn một đứa con, bởi hắn đâu có cho cô được một danh phận nào, thế thì hắn cũng làm gì có tư cách trách cứ cô tại sao lại uống thứ thuốc này chứ.
Hắn tự giễu cười bản thân mình, thảo nào dù hắn có cố gắng thế nào thì cô vẫn một mực muốn đúng giờ mà thoát khỏi hắn. Đường Hạo nhìn xuống lọ thuốc trong tay, haha, cuối cùng thì vì cái thứ thuốc này mà mọi công sức của hắn đều uổng phí rồi!
Đôi mắt tự giễu bỗng tối sầm lại, siết chặt vật trong tay. Hắn sẽ không trách cứ cô gì cả nhưng từ nay tuyệt đối sẽ không cho cô dùng thứ thuốc