Khi nhìn thấy hai hàng nước mắt đang lăn dài trên gương mặt mịn màng trắng như ngọc của cô, trái tim Đường Hạo giống như thắt lại: “Ngưng! Em làm sao vậy?” Cặp lông mày kiếm rậm rạp của hắn chau lại, bàn tay đưa lên lau đi giọt nước mắt đang rơi của cô.
“Không có!” Cô bối rối, cố gắng cười khổ tiếp tục diễn: “Aizza! Người ta khóc vì thấy có lỗi với con đấy! Con giận đến mức không muốn đứng dậy rồi kia kìa!” Nói xong còn bổ sung thêm hành động, cô ngượng ngùng vùi mặt vào lồng ngực hắn, che dấu đi toàn bộ cảm xúc.
Không khống chế được, cô lập tức ép mình phải ngừng khóc, không thể rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa. Trong lòng cô ngàn vạn lần tự nhủ, bây giờ không được phép khóc.
Đường Hạo đắc ý, nhếch lông mi nhìn con trai của hắn đồng thởi ôm chặt lấy người phụ nữ trong lòng: “Phụ nữ ngốc này, cái gì mà có lỗi chứ? Nó bây giờ cũng đã sáu tuổi rồi, đâu còn là đứa trẻ hơi tí là khóc nhè nữa. Chỉ một thời gian nữa thôi, nó sẽ yêu mến một cô bé nào đó, lúc đấy chỉ sợ chẳng còn nhớ đến người mẹ như em!”
Bản thân hắn, lúc sáu tuổi đã bắt đầu để ý trêu ghẹo mấy cô bé đồng học ở trong vườn trẻ. Còn đến khi hắn mới mười ba hay mười bốn tuổi thì đã biết hẹn hò quan hệ rồi, cũng chẳng nhớ rõ lắm.
Ha ha, có lẽ con trai của hắn hiện tại cũng đã bắt đầu để ý một cô bé xinh xắn nào đó rồi cũng nên!
Tiểu Ngưng dùng đầu nặng như chùy đập vào lồng ngực hắn vài cái, đồng thời dùng dùng chân đạp lên bàn chân của hắn, đá một cước: “Đường Hạo, anh đừng có nói lung tung trước mặt con!”
Cô nâng cao gò má ửng hồng, nhướn cao đôi mi thanh tú nhìn hắn đầy cảnh cáo.
“Ha ha ha!” Đường Hạo dùng vẻ cười cợt che dấu đi sai lầm của mình, “Đúng là không nên nói lung tung với con trai!”
“Ba! Ba thật quá đáng!” Dương Dương giống như bị nói trúng tim đen, sắc mặt đỏ bừng. Nó nhanh tay chen vào giữa ba mẹ: “Nếu như hai người đã xem con như là đại kỳ đà cả mũi thì con sẽ không chen vào giữa ba mẹ nữa. Nhưng hai người phải hứa sớm sinh một em trai hoặc em gái, để bọn nó chơi cùng với con!”
“Được!” Thân là cha, Đường Hạo thoải mái nhận lời, không chút xấu hổ mà đảm bảo : “Được! Ba cùng mẹ của con sẽ cố gắng! Chúng ta sẽ sớm cho con có một đứa em trai hoặc em gái!”
“Đường Hạo! Anh….” Lần này, Tiểu Ngưng đá mạnh một cái lên bắp chân của hắn. Mặc kệ cha con bọn họ hí hửng nói chuyện với nhau, cô trở về phòng thay quần áo, không thèm để ý.
Trong khoảnh khắc, chỉ trong nháy mắt nước mắt của cô lại tuôn trào như bão tố. Thật xin lỗi Dương Dương! Mẹ không thể thỏa mãn tâm nguyện này của con rồi!
Dương Dương nháy mắt với ba nó, cười rộ: “Ba! Con yêu ba nhiều nhiều! Ba giỏi quá!”
“Ha ha ha, lúc này mới yêu ba sao? Không tức giận nữa à?” Đường Hạo vuốt cái mũi nhỏ bé của con trai mình. Lần trước khi nhìn thấy con nhìn mình bằng ánh mắt thất vọng đã trở thành ác mộng đả kích hắn, cảnh cáo hắn không được làm gì có lỗi với cô.
Dương Dương mạnh mẽ gật đầu, ôm chầm lấy ba nó: “Ba có thể yêu mến mẹ, thật tốt quá! Chỉ cần ba đối xử với mẹ tốt thì con sẽ không bao giờ giận ba nữa!”
Đường Hạo hơi nhoẻn miệng cười nhưng cũng thở dài một hơi.
Không để ý đến sự phản đối của Đường Hạo, Tiểu Ngưng ở lại cùng con một buổi tối. Vỗ về ru con ngủ, Tiểu Ngưng nhè nhẹ vuốt lên những sợi tóc nhỏ trên cái trán nhẵn mịn của con. Dưới ánh đèn ngủ màu càng mờ ảo, cô cố gắng ghi nhớ từng đường nét trên gương mặt của con, khắc sâu vào tâm trí.
Sáng sớm, sau khi ăn dấm chua cả một đêm, Đường Hạo đem cậu con trai của mình còn chưa kịp ăn sáng, ném lên chiếc xe thể thao đắt tiền của mình và đưa đến trường.
Tiểu Ngưng chạy vội ra ngoài cửa phòng, vẫy tay nhìn con trai dần xa mình, nghẹn ngào nói: