Đường Hạo mặt không cảm xúc đi tới phòng ngủ. Bất cứ cô gái nào, cho dù không làm chuyện xấu nhưng nhìn thấy dáng vẻ uy nghiêm này của hắn cũng tránh không được mà run lên sợ hãi. Tiền Lỵ Nhi cố giữ vẻ bình tĩnh của bản thân bước về phía trước, giọng nói nhu thuận cất lên dò hỏi: “Anh Hạo, sao hôm nay lại trở về sớm như vậy?”
“Ừ, sợ em ở trong biệt thự sẽ không có ai trò chuyện, không có việc gì làm!” Đường Hạo rất tự nhiên nói, theo nét mặt không nhìn ra được một chút tâm tình của hắn.
Nhưng lời này vào tai Tiền Lỵ Nhi thì cô ta lại cảm thấy hắn ta có chuyện gì đó. Chẳng lẽ hắn biết chuyện cô khi dễ Lục Giai Ngưng sao?
Cô ta trong lòng tự hỏi vài giây đồng hồ sau đó mới tố cáo với hắn: “Anh Hạo, anh xem mặt người ta này!” Nước mắt cô ta rơi lã chã, chỉ vào gò má mình.
Đường Hạo đưa tay lên, vuốt ve hai má của cô ta: “Làm sao vậy? Định khoe đồ trang điểm mới mua sao?”
“Không phải! Anh không thấy mặt người ta đỏ hồng lên hay sao….” Lúc này, nước mắt trên mặt cô ta càng lúc càng nhiều.
Đường Hạo chau mày, chăm chú nhìn: “Có thấy, rất đẹp, hàng mới ra có loại hồng tươi như thế này sao?”
“Không phải! Là Lục Giai Ngưng làm đó!” Tiền Lỵ Nhi dùng sức lắc đầu, lớn tiếng kêu lên cả tên họ của Tiểu Ngưng, “Anh Hạo, là Lục Giai Ngưng đánh em! Chưa từng có người nào đánh em cả, thế mà cô ta lại dám đánh em…..”
“Cô ấy vì sao lại đánh em?” Đường Hạo tựa hồ không quan tâm đến chuyện cô ta bị đánh, chỉ quan tâm đến cô ta vì sao lại bị đánh.
Tiền Lỵ Nhi co lại thút tha thút thít, một hồi sau mới nhỏ giọng đáp, giống như bị ủy khuất rất lớn nói: “Cô ấy giặt làm hỏng quần áo của em. Sau đó, em gọi cô ấy lên và nói rằng lần sau giặt thì cẩn thận một chút. Kết quả, cô ấy lại không nghe, bước lên giáng cho em một cái tát!”
“Sau đó thì sao?” Hắn nheo mắt lại hỏi.
Tiền Lỵ Nhi đang khóc nghe hắn hỏi thì nước mắt ngừng rơi, hỏi lại: “Cái gì sau đó ?”
“Sau khi cô ấy đánh em, em xử trí cô ấy thế nào?” Đường Hạo vô cảm nói, đôi mắt chim ưng xuất hiện những tia lãnh ý.
Tiền Lỵ Nhi lui về phía sau vài bước, chau đôi mi thanh tú lại: “Hạo, em cảm giác được anh không hề quan tâm đến em, người mà anh đang quan tâm là Lục Giai Ngưng, đúng không? Anh có phải là đang lo lắng sợ em hại cô ấy? Muốn trách em đi gây chuyện với cô ấy, đúng không?”
Đường Hạo thong dong nhếch lông mày lên, khóe miệng đồng thời câu dẫn lên nụ cười ấm áp: “Lỵ Nhi, em nói cái gì vậy? Anh làm sao có thể không quan tâm đến em được? Chẳng lẽ em quên rồi sao? Người anh muốn lấy là em. Hiện tại tất cả mọi người ở Đài Loan này đều biết Đường Hạo anh muốn cưới vợ là thiên kim của tập đoàn Tiền thị, em còn hoài nghi cái gì? Hoài nghi anh đối với em có ý đồ khác hay không sao?”
Đường Hạo chỉ tùy tiện nói vài câu dỗ ngọt lại khiến Tiền Lỵ Nhi choáng váng, nước mắt vẫn rơi nhưng không khống chế nổi mà mỉm cười: “Chính là…. Có thể là do nét mặt vừa rồi của anh rất dọa người, giống như là muốn ăn thịt em không bằng!”
Đường Hạo nhẹ vỗ về gò má Lỵ Nhi, quan tâm nói: “Như như lời em nói, em chính là thiên kim đại tiểu thư, từ nhỏ luôn được cưng chiều yêu thương, anh biết rõ điều này! Vậy… sau khi cô ta đánh em, em xử trí cô ta như thế nào, có trừng phạt thích đáng hay không?”
Tiền Lỵ Nhi lau nước mắt trên mặt, ôn nhu thiện lương nói: “Nói có thì có, em nghĩ bản thân mình không cần phải đi chấp nhặt một người hầu! Nói đi nói lại, bất kể như thế nào, cô ấy cũng là mẹ Dương Dương, dù cho em mất hứng thế nào, tức giận như thế nào, cũng muốn chờ sau khi anh trở về rồi nói. Hạo, em nghe lời của anh, anh nói em hãy nhịn xuống, em đây sẽ nắm lửa giận mà nhịn xuống cho đến cùng!”
Đường Hạo nhìn cô ta một hồi lâu, sau đó cho một cái ánh mắt tán thưởng. “Lỵ Nhi, em thực sự có một phong