Đường Hạo dụi dụi hai mắt đến chảy nước, phàn nàn nói: “Em thật dám đánh tôi. . . . . .”
Hai tay Tiểu Ngưng nắm thật chặt chổi, bởi vì lời của hắn nói thoải mái, vô tư, lại có phần mập mờ, toàn thân cô tức giận tới mức run lên.”Anh có hành vi xấu đối với tôi cho nên tôi có quyền đánh anh để phòng vệ! Tôi giờ vì con của mình nên không có cách nào khác là ở lại làm người hầu, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh vũ nhục tôi! Đường Hạo, anh không có quyền này!”
Nhẹ nhàng nháy mắt, Đường Hạo rốt cục có thể mở mắt ra, đập vào mắt hắn đúng là hình ảnh Tiểu Ngưng mặt tràn ngập uất hận. Gương mặt của cô càng ngày càng gầy gò, làn da giống như cây khô héo không có một chút hơi nước. Hai mắt so với trước thoạt nhìn càng thêm to nhưng sáng ngời, chỉ có thể là do cô cực kỳ gầy. Mà trong đôi mắt sáng ngời đó của cô tràn ngập đều là oán hận.
Điều này làm cho Đường Hạo nhịn không được mà kinh ngạc. Chẳng qua mới chỉ vài ngày, cô thậm chí đã có thay đổi nhiều như vậy. Xem ra mấy ngày này, cô thật sự đã nhận bao nhiêu ủy khuất và thành hạ.
Đường Hạo tuy rất đau lòng nhưng không có ý định nói rõ cho cô biết chuyện hắn đang đối phó với mẹ con nhà họ Tiền. Bởi vì hắn định đem phần ‘cực lực giấu diếm’ này trở thành một loại hình phạt cho việc cô bỏ trốn, muốn cô đau lòng.
Ban đầu, hắn đã rất giận cô, thật sự muốn để cho Tiền Lỵ Nhi hung hăng khi dễ cô. Chẳng qua, khi Tiền Lỵ Nhi làm cô bị thương thật sự, hắn tức giận muốn trực tiếp cầm kim châm kia đi đâm cho Tiền Lỵ Nhi trăm nhát thật đau. Rốt cuộc, hắn vẫn là không dễ dàng tha thứ cho kẻ nào dám khi dễ cô.
Cũng may, lời nói của Lục Phong đã ngăn cản cơn xúc động của hắn, hắn mới chưa vạch mặt với Tiền Lỵ Nhi. Cho nên, trước mặt Tiền Lỵ Nhi, hắn mới cố ý giả bộ không quan tâm đến Tiểu Ngưng, để cô đi theo bên người ả ta. Dù sao cô cũng thích vườn tược cỏ cây, cho nên hắn điều cô đi chăm sóc bãi cỏ.
Aizza… Vậy mà cô gái ngốc nghêch này không nhìn ra dụng tâm khổ cực của hắn!
Mà lúc này nói ra so với lúc ngả bài với Tiền Lỵ Nhi cũng không còn mấy ngày nữa, hắn vẫn còn phải đợi chờ. Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ kéo cô đến bên mình, đánh cho cô một trận thật đau, hỏi cô vì sao lại cứ hết lần này đến lần khác muốn rời bỏ hắn. Hắn sẽ ôm cô vào trong lồng ngực mình, dùng sức mà hôn để giải thoát nỗi tương tư giày vò suốt mấy ngày qua.
“Ngưng, vết thương trên người em đã tốt lên chưa?” Hắn không để ý đến sự tức giận của cô, vẫn chỉ quan tâm hỏi thăm xem thương thế trên người cô.
Tiểu Ngưng chau mày, không rõ ý tứ của hắn. Như thế nào? Giờ lại muốn đùa cô sao? Cho nên mới dối trá quan tâm đến cô? “Chuyện của tôi không phiền đến anh quan tâm, đại thiếu gia!” Cô vẫn nói như cũ, cuối câu lại còn cố ý kéo dài ba chữ ‘ đại thiếu gia’ kia.
Đường Hạo nhịn xuống việc muốn nói cho cô biết. Hắn muốn nói cho cô biết, hắn là đại thiếu gia, nhưng cô chính là đại thiếu phu nhân, “Ngưng, nếu không có chuyện gì thì đừng chạy lung tung! Cũng đừng có khờ khạo mà đi trêu chọc Tiền Lỵ Nhi, nếu không người thiệt thòi vẫn sẽ là em, có biết không?”
Khờ khạo? Trong lòng hắn nhất định là xem mình như một con ngốc? Cho nên mới tùy ý khi dễ mình như vậy! – Tiểu Ngưng nghĩ ngợi rồi nói:
“Thiếu gia, tôi khờ hay thông mình thì cũng đâu có can hệ gì đến anh! Xin anh đừng nói chuyện với tôi, tôi nghe mà không hiểu! Ngộ nhỡ để đến tai thiếu phu nhân, cô ấy sẽ rất tức giận!”
“Cô ta hôm nay trở về nhà mình, không có ở đây!” Đường Hạo giải thích, không để cô lo lắng.
Nhưng những lời này vào tai Tiểu Ngưng thì lại cực kỳ khó nghe: “Hóa ra cô ấy không có ở đây nên thiếu gia mới đi trêu đùa người hầu, đúng không? Đường Hạo, anh đúng là một tên siêu cấp đại hỗn đản! Tôi hận anh chết đi được!”
Tiểu Ngưng tức giận, toàn