“Dương Dương, cháu đừng nên hiểu lầm! Ông nội và bà nội không có nói xấu mẹ cháu đâu!” Hàn Tú đỏ mặt nhanh chóng chối bỏ. Bọn họ cũng cần phải thức thời một chút.
Dương Dương chớp chớp đôi mắt to, ngừng khóc, nhìn chằm chằm vào bọn họ: “Vậy, lời hai người vừa nói không phải là thật tâm, có đúng không ạ?”
“Cái này….” Từ trước đến nay không nói dối, Hàn Tú bị cháu trai hỏi như vậy thì nghẹn lời, xác thực những lời vừa rồi là thật tâm của bọn họ.
“Dạ! Cháu biết rõ hai người nói về mẹ cháu đều không có gì tốt đẹp cả! Ông nội, bà nội, hai người căn bản chưa từng tiếp xúc qua với mẹ cháu, vì sao mà lại muốn chối bỏ mẹ của cháu?” Trong mắt Dương Dương xuất hiện càng nhiều nước mắt, nó lấy ống tay áo không ngừng lau đi.
“Chúng ta…..” Hàn Tú khó xử, quay đầu nhìn chồng.
Mà ở phía sau lưng bà, người đàn ông có tuổi kia cũng khó xử, á khẩu không trả lời được, không biết phải nói với cháu trai mình như thế nào mới đúng. Hiện tại, đối với con trai, ông có thể hô to gọi lớn tức giận mà phát tiết, có thể trực tiếp nói cho nó biết không có gì để bàn bạc cả. Tóm lại là dễ nói hơn.
Nhưng đối với cháu trai thì khác, ông phải che dấu đi suy nghĩ thật sự của mình, đồng thời mấy chuyện đó cũng không phải là hợp lý hợp tình để nói cho cháu nội nghe.
Dương Dương nhìn ông nội rồi lại quay đầu nhìn bà nội: “Ông nội, bà nội, hai người thử chấp nhận mẹ cháu được không? Xin đừng tách cháu ra khỏi mẹ cháu, có được không ạ? Mẹ cháu thật sự rất tốt mà! Trước kia khi cháu còn ở với mẹ và bà ngoại, mẹ ngày nào cũng làm việc vất vả đến tối muộn mới về nhà. Vậy mà, sáng sớm vẫn thức dậy làm đồ ăn cho cháu với bà ngoại, đưa cháu đi nhà trẻ, trở về còn chăm sóc bà ngoại nữa. Thân thể bà ngoại không được tốt, mỗi tháng đều phải chi rất nhiều tiền thuốc. Bà ngoại nói, nếu như không có mẹ cháu thì chắc bà đã sớm rời khỏi thế giới này rồi…..Nhà của cháu lúc đó rất nghèo, nhưng mẹ cháu lúc nào cũng làm cho cháu và bà ngoại vui, hay mua quần áo cho cháu, còn bản thân mẹ thì lại rất ít khi mua…..”
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, Dương Dương không biết nhiều điều để chứng minh mẹ của nó tốt, nó chỉ có thể nói mẹ nó đã rất vất vả để cho ông bà nội nghe được, hiểu được.
Những lời nói non nơt, còn thiếu logic nhưng lại nặng nề đánh vào trong lòng vợ chồng Đường thị. Bọn họ nhìn lẫn nhau, sau đó lại nhìn ánh mắt đang thập phần tức giận của đứa cháu trai.
“Mẹ của cháu thật sự rất yêu ba cháu mà! Vì yêu ba, nên mẹ mới không có đi tìm bạn trai. Ông nội, bà nội, xin hai người yêu mến mẹ cháu, có được không ạ?” Dương Dương lay lay cánh tay ông bà nội của nó, hết nhìn người này lại nhìn người kia, khẩn cầu nói.
Nó không thể hiểu được, vì sao ông bà nội thương nó, mẹ cũng thương nó, chính là ông bà nội lại không có thương mẹ?
Thân là phụ nữ, Hàn Tú sớm đã nước mắt lưng tròng, đem cháu nội ôm vào trong lòng nói: “Dương Dương, đừng khóc! Bà nội….bà nội đâu có nói là không thích mẹ cháu đâu…..”
“Tú, trước mắt đừng nói lung tung!” Đường Lập Huân trấn định lại tinh thần, cắt đứt lời nói của vợ. Không được, cho dù Lục Giai Ngưng kia có thế nào, ông cũng không bao giờ đồng ý cho cô gái đó bước chân vào Đường gia. Nếu cô ta vào cửa, nói như vậy chẳng phải là chuyện đáng cười nhất hay sao?
Hàn Tú bị chồng lớn tiếng cắt lời, lời nói đến bên miệng bị nuốt trở lại, gọi: “Ông xã……”
“Gọi Đường Hạo trở về! Nếu nó không về, chúng ta đi tới biệt thự!” Đường Lập Huân tức giận nói. Cháu nội khóc lóc một hồi như thế, trong lòng ông lại càng thêm bực bội.
“Phải…” Hàn Tú vừa dỗ dành cháu nội, vừa đáp lại lời chồng mình.
Lúc này, Hàn Tú gọi điện tới cho Đường Hạo, nói Dương Dương khóc, muốn gặp ba nó. Quả nhiên, Đường Hạo không có tìm cớ, rất nhanh trở về đại trạch của Đường gia.
Đường Hạo vừa mới đi vào đại sảnh liền nhìn