“Cô là Lục Giai Ngưng?” Cô gái nghi ngờ hỏi.
Tiểu Ngưng chớp mắt. Con ngươi trong suốt bình tĩnh, không một chút sợ hãi hay hoảng loạn nào.
“Tôi hỏi cô có phải là Lục Giai Ngưng không?” Cô ta bóp chặt lấy cổ họng của Tiểu Ngưng, lôi mạnh cô từ trên giường xuống.
Tiểu Ngưng thuận theo cô ta, trên trán hơi cảm thấy lành lạnh. Cô còn cảm thấy hưng phấn, khóe miệng nở một nụ cười. Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày qua, gương mặt của cô có chút biểu cảm rõ rệt – một nụ cười.
Cô gái kia chĩa súng vào mặt Tiểu Ngưng. Cô ta nhìn người phụ nữ mình đang tóm lấy an tĩnh hợp tác theo thì trong lòng cảm thấy rất nghi hoặc: “Cô không sợ chết, vì sao?”
Giọng của cô gái này nghe thật êm ta. Tuy hành động và cả ngữ điệu trong lời nói của cô ta đều lạnh như băng, nhưng Tiểu Ngưng vẫn cảm thấy giọng cô ta thật êm tai. So với giọng của cô thì còn dễ nghe hơn nhiều.
“Cô không biết nói chuyện hay sao?” Cô ta lại mở miệng hỏi, tựa hồ cũng cảm thấy có hứng thú với Tiểu Ngưng. Nửa ngày không nghe được câu trả lời, cô gái áo đen mới chau lông mày lại, nói: “Tôi sẽ giết cô, cô không sợ sao?”
“…..Không….” Mấy ngày qua không có nói qua một chữ, Tiểu Ngưng khàn khàn mở miệng.
“. . . . . .” Cô gái áo đen nhìn Tiểu Ngưng một cái, sau đó lãnh đạm nói: “Cô đã muốn chết như vậy, tôi lại càng không cho cô toại nguyện chết ngay đâu….”
“Vì sao? Cô trực tiếp ra tay giết luôn tôi đi không phải là rất tốt sao?” Tiểu Ngưng khó hiểu hỏi. Cô tình nguyện để cho người này hiện tại lập tức lấy luôn tính mạng của mình.
“Đừng nói nhảm!” Cô gái lạnh như băng thốt ra ba chữ. Sau đó nhìn theo đầu giường sờ đến một cái gạt tàn thuốc. Ném mạnh xuống đất, trên mặt đất lập tức phát ra tiếng đổ vỡ.
Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng động này nghe thật rõ ràng.
Rất nhanh, cửa phòng lại lần nữa được mở ra. “Tiểu Ngưng. . . . . .”
Đường Hạo đẩy cửa gọi lớn. Lập tức, một màn kinh hãi đập ngay vào mắt hắn khiền máu trong người hắn như muốn ngừng chảy.
Nhưng, hắn rất nhanh khôi phục lại sự trấn định, đôi mắt như ưng nhìn chằm chằm vào cô gái trước mắt. “Cô là do Tiền Bảo Châu phái tới ?”
“Không biết! Tôi chỉ nhận được lệnh tối nay đến lấy tính mạng của anh!” Cô gái đáp lại. Đôi mắt lạnh băng cũng nhìn như trói chặt lấy Đường Hạo.
“Ha ha, cô là