Một tay quấn băng vải, Đường Hạo nâng cánh tay không bị thương lên, cản thận lau nước mắt trên mặt Tiểu Ngưng.”Thật có lỗi, mẹ của anh nói chuyện hơi quá nặng nề!”
Tiểu Ngưng lui về phía sau một bước, từ chối Đường Hạo chạm đến. Cô không cần hắn đụng vào mình. Chỉ cần hắn chạm vào mình một cái là đầu óc của cô sẽ thành một mảnh hỗn loạn. “Tôi không trách bà ta!”
Tay Đường Hạo dừng ở giữa không trung, sau một hồi mới chậm rãi buông xuống.
Trong nháy mắt hai người rơi im lặng. Trong phòng im ắng, có thể nghe rõ ràng được cả tiếng hít thở của đối phương. Đường Hạo cẩn thận nhẹ nhàng dịch ra xa. Hắn rất sợ mình ở đây trong lúc lơ đãng cô lại càng thêm chán ghét, sợ hãi hắn hơn.
Hai mắt Tiểu Ngưng mông lung nhìn hắn, sau đó thản nhiên hỏi hắn một câu : “Anh có phải cũng cho rằng tôi là một cô gái hám giàu?”
“Không có!”
“Anh không phải vẫn cho rằng tôi là phụ nữ hám tiền đầy thôi?” Tiểu Ngưng nghẹn ngào nói. Kỳ thật hiện tại bàn luận vấn đề này có vẻ rất dư thừa. Căn bản là không quan trọng như vậy.
Tiểu Ngưng đột nhiên không muốn nghe đến câu trả lời của hắn. Khi hắn còn chưa có mở miệng, cô đã giành nói thẳng ra trước: “Đường Hạo, tôi không thể gả cho anh! Tôi muốn đi khỏi đây!”
Tình yêu không có tôn trọng, cô không muốn gượng