“ Đường tiên sinh ngài khỏe chứ ạ”. Vừa mới sửa sang lại gian phòng của mình xong, Tiểu Ngưng lại vô thức nhìn đến người đứng đầu đã mang cô ra khỏi nơi hắc ám.
Tuy nhiên, hắn lôi cô ra từ trong hố lửa rồi lại đẩy cô vào một hố sâu khác.
Chính cô hay tự đáy lòng cô cảm tạ vị trưởng giả này vì ít nhất trong lúc này nếu so với Câu lạc bộ đêm thì tốt hơn nhiều lắm. Trong lúc này không có cảm giác sợ hãi, chán ghét và cũng chẳng có hung thần ác sát tay chân.
Ngồi vào ghế sô pha trong phòng khách, Đường Lập giơ tay gõ nhẹ lên bàn, phía dưới nhấc chân thể hiện rõ sự ngạo mạn.
Tiểu Ngưng rốt cuộc biết người thiếu gia cao ngạo kia được di truyền từ người nào.
Đường Lập đem Tiểu Ngưng lại trước mắt mình một phen đánh gia cao thấp, lông mày nhíu lại nói: “ Tại sao cô lại mặc quần áo của người giúp việc?”
“ Tôi không có quần áo nào có thể mặc cả”. Cô đi chuyến này không có mang nhiều quần áo, bộ đồ này là nhờ ý tốt của quảng gia mà có.
Đường Lập nhìn cô với một ánh mắt ôn hòa nói: “Lát nữa cô hãy nói với quảng gia, quảng gia sẽ sắp xếp cho cô”
“ Cám ơn!”. Cô thừa nhận là cần một ít quần áo..
“Không cần cảm ơn! Tôi chỉ muốn cô như thế để cho con trai tôi có thể khoái hoạt đứng dậy.” Đường Lập thở dài nói ra, trên mặt tràn đầy sự lo lắng dành cho con trai.
Nhìn hắn, Tiểu Ngưng lại không ngừng nhớ đến cha ruột của mình. Lúc nhỏ cô cũng có tình thương của cha, cũng có người cha như vậy yêu thương cô.
“Lục Tiểu Thư! Tôi biết rõ hiện tại con của tôi rất cố chấp”. Có lẽ đối với cô thì Đường Lập mới nói vậy thôi.
Mười bảy tuổi Lục Tiểu Ngưng lại nghĩ đến bị tra tấn đỏ mặt lắc đầu nói: “Đường tiên sinh gọi tôi hai tiếng Tiểu Ngưng là tốt lắm rồi”
“Chưa từng có người gọi tên của tôi là “Lục Tiểu Thư”, nghe có vẻ rất kì quái.”
“Ngoài ý này ra, tôi còn có một yêu cầu”
Ngài nói đối mặt như thế với Tiểu Ngưng, như thể có tình thương của người cha từ con người này mà tự nhiên cô vô cùng lễ phép.
Đường Lập thống khổ thở dài, chân thành mở miệng nói ra: “Kỳ thực Đường Hạo nó là một đứa con hiền lành, chỉ là vì tai nạn xe cộ mà làm cho đứa con này thay đổi lớn. Tôi chỉ hy vọng cô có thể quan tâm đến cuộc sống của nó, có thể giúp nó