Đột nhiên, Bạch Phương Úc không giãy dụa nữa, mặt đỏ lên. Mãi đến nửa phút sau, cô mới oán hận nhìn người đàn ông đang ôm chặt lấy mình: “Đều là do tên điên anh hại tôi! Tôi làm sao mà đi ra ngoài gặp người?! Anh là tên hỗn đản! Đồ hỗn đản!”
“ Làm sao vậy, Ngưng? Anh sợ nhất là em khóc, sợ nhất là khiến em thương tâm!” Đường Hạo đau lòng, buông một cánh tay ra, đưa lên lau nước mắt trên gò má của cô.
Bạch Phương Úc giơ cao cánh tay lên. Một cái tát giáng xuống gương mặt của hắn.
“ Đồ thần kinh này! Anh nghe rõ ràng tôi nói đây: tôi không biết anh! Đều là tại anh… Tại anh… khiến cho tôi bị….”Nói xong câu sau, Bach Phương Úc trợn tròn mắt nhìn xuống dưới. Giữa hai chân cô là một vũng nước lưu lại.
Mà quần lót của cô, tính cả tất chân bó sát… tất cả đều dính dính trên đùi, rất khó chịu.
Trời ạ! Cô mà lại…tè ra quần…
Người đàn ông khé vuốt gò má ‘Tiểu Ngưng’ rồi đưa mắt nhìn lại. Trong nháy mắt hiểu được chuyện gì xảy ra, nụ cười trên khuôn mặt hắn càng tươi hơn: “ Quả nhiên là Ngưng của anh…..” Tiểu Ngưng bị hắn làm hại có thói quen rất thất thố. Thật không ngờ, linh hồn của cô không có quên thói quen đó.
“ Anh… Còn cười được ư? Váy của tôi đều ướt hết cả rồi! Anh muốn tôi ra ngoài gặp người như thế nào đây hả? Hôm nay tôi còn phải về công ty!” Bạch Phương Úc hổn hển hô lên. Nước mắt của cô chảy xuống càng lúc càng nhiều khiến cho đôi mắt của cô càng thêm trong sáng.
“ Ngưng, em cứ ở lại phòng làm việc của anh là được rồi! Không có việc gì đâu!” Linh hồn sẽ không xấu hổ, càng không thể có chuyện váy ẩm ướt. Đây giống như là…. ‘người’.
Tinh..
Cửa thang máy mở ra.
Đường Hạo bá đạo ôm lấy ‘Tiểu Ngưng’ đẩy ra ngoài thang máy, đi đến phòng làm việc của hắn.
“ Không! Anh buông tôi ra! Anh như vậy không khác gì kẻ bắt cóc!”Bạch