Đường Hạo say, ngã trên ghế salon. Ánh mắt hắn như nanh vuốt nhìn người phụ nữ mặt đang đỏ bừng lên. Ừ! Cô căn bản chính là Ngưng của hắn. Căn bản chính là…. Hắn đã từng nhìn thấy qua, Tiểu Ngưng lúc uống rượu say, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên như thế này.
“ Hì hì, tôi còn có thể uống nữa! Nói cho anh biết, đừng có coi thường tôi, tửu lượng của tôi cũng không phải vừa đâu nhé!” Bạch Phương Úc lảo đảo đi tới, nhìn chăm chú vào gương mặt anh tuấn gần ngay trong gang tấc.
Duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng di chuyển lung lay trên gương mặt của hắn, dáng điệu thơ ngây, cô thành thật nói: “ Ha ha , kỳ thật anh rất đẹp trai! Anh và người hôm qua là một hay sao? Lúc này, anh rất giống một vị tổng tài! Nè…tôi….tôi có ý với anh rồi đó!” Nói xong, sắc mặt cô lại càng đỏ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ ngượng ngùng.
Đường Hạo cảm nhận rõ ràng toàn thân thể hắn đột nhiên run rẩy, hô hấp trở nên dồn dập. Cô bây giờ nhìn thật mê người. Trên gương mặt, thậm chí cả trên cơ thể cũng nhuộm một tầng hồng phấn.
Nhất là khi ngón tay cô chỉ lung tung trước mặt hắn, vô tình chạm qua ngực hắn khiến cho hắn càng thêm khó chịu, khô nóng. Ngưng! Cô ấy nhất định là Ngưng của hắn.
Bạch Phương Úc cười hì hì, tựa đầu vào bả vai của hắn, khẽ mở môi mỏng, rầu rĩ nói: “ Cũng không biết vì chuyện gì mà lại khiến cho anh khổ sở như vậy. Trong lòng của tôi cũng thấy rất khó chịu, muốn giúp anh. Nhưng tôi lại chẳng biết phải giúp anh như thế nào! Hạo, đừng khổ sở như thế nữa, có được không?”
Trong cơn say, cô không hề biết mình đã gọi hắn bằng một tiếng ‘Hạo’ rất tự nhiên.
Nhìn ‘Lục Giai Ngưng’ vừa cong môi lên, lại nhăn cái mũi, Đường Hạo trong men say không có cách nào khống chế mà tóm chặt lấy cô. Cúi đầu, hắn mạnh mẽ hôn xuống môi cô.
“ Hm…Hm….” Bạch Phương Úc lúc đầu cả kinh, nhưng rất nhanh nhắm mắt lại, chìm đắm trong sự mạnh mẽ kích tình điên cuồng của hắn. Cô thích hắn đột nhiên tiến đến như vậy, bất ngờ khiến cho cô hô hấp cũng không được.
Đường Hạo gặm nhấm đôi môi cô, hai cánh môi phảng phất như cánh hồng. Trên môi cô dường như có mùi vị thơm ngon nhất. Mút, gặm, cắn, hắn cũng không chịu nhả ra.
Đầu lưỡi của hắn vẽ phác thảo dưới cánh môi cô. Một cỗ hương vị tuyệt vời quen thuộc được hắn hấp thụ hoàn hảo.
Ngưng! Ngưng của hắn! Cuối cùng, hắn cũng lại được hôn cô.
Hắn chậm rãi hấp thụ mật ngọt. Như một kẻ tham lam, càn quét gây bao nhiêu sóng gió không ngừng ở trong miệng của cô.
Không chỉ làm cho cô mê say, chính hắn suýt nữa cũng hít thở không thông. Hắn say mê, từ từ nhắm mắt lại, hưởng thụ tư vị khi hai cả hai chiếc lưỡi chạm nhau, một loạt hình ảnh hiện lên trong đầu hắn.
“ Hô….” Sau khi hắn buông ra, Bạch Phương Úc há miệng thở dốc. Còn thở gấp đến mức sặc.
Đường Hạo hôn lên vành tai cô. Toàn thân cô dường như tạo bởi mật đường khiến hắn cảm thấy rất ngọt. Thơm quá! Liếm đến phát nghiện, không có cách nào dừng lại.
Cái lưỡi nóng hổi đảo quanh cuốn lấy vành tai mẫn cảm của cô. Ý thức của cô lại một lần nữa trầm luân. Đôi môi anh đào không ngừng phát ra những tiếng ngâm nga.
“ Ngưng! Cho anh…..! Cho anh….” Đường Hạo giống như dã thú bị bỏ đói lâu ngày, vừa gặm cắn tai cô, vừa thì thào cầu khẩn, Hai tay thì thô lỗ muốn xé rách quần áo cô.
Nhưng cô lại mặc quần áo tây trang. Trong cơn say, hắn không tìm được cúc áo. Chỉ có thể cách lớp vải mỏng vuốt ve vùng ngực tròn trịa nhô ra dưới lớp vạt áo.
Khi tay hắn phủ lên, toàn thân Bạch Phương Úc giống như được châm lửa tình. Trong vô thức, cô dán chặt lấy người hắn, như vậy có thể làm cho bản thân hưởng thụ được nhiều hơn một chút. Hắn lung tung cởi bỏ làn váy của cô, hai mắt đỏ bừng phá dỡ tầng chắn cuối cùng.
Cảm giác được một sự mát lạnh khắp người cùng mắt cá chân đang bị giữ chặt khiến cô thanh tỉnh không ít. Cô biết rõ hắn muốn làm gì cô. Hắn nhanh chóng cởi bỏ giày cao gót màu trắng, tất chân đặt lên ghế salon. Cô muốn mở miệng ngăn cản hành động của hắn. Nhưng nhìn vẻ mặt đau khổ