Nguồn: Webtruyen
Edit: Meimoko
____
Bạch Phương Úc trầm mặc không nói, nhìn hắn. Ánh mắt tràn đầy phẫn nội và ủy khuất nhìn chằm chằm vào hắn.
Đường Hạo ngồi trở lại đến ghế làm việc, tiếp tục xử lý những việc đang làm.Cô không ồn ào, đồng ý không làm khó hắn thì đứng chỗ đó cũng được. Dù sao đâu có ảnh hưởng đến công việc của hắn.
Hắn nhìn chăm chú vào giấy tờ và máy tính, còn Bạch Phương Úc vẫn không hề nhúc nhích, như đứa trẻ phạm lỗi đứng yên ở đó.
Đột nhiên, Đường Hạo nghe thấy tiếng ‘tách, tách’ bên tai. Giương mắt nhìn thoáng qua chỉ thấy một giọt nước rơi xuống trên mặt giấy.
Ê, chẳng lẽ trần nhà rỉ nước? Không phải! Hắn chuẩn bị đưa mắt nhìn lên trần nhà thì trong nháy mắt nhìn thấy cô đang khóc. Nước mắt đầy trên mặt.
Trên khuôn mặt trắng ngần xuất hiện những giọt nước mắt nhỏ li ti, trong suốt làm cho lớp phấn trang điểm bị trôi ra. Vành mắt màu đen trông giống như gấu mèo.
Nhìn bộ dạng khóc lóc thương tâm khổ sở của cô, Đường Hạo cũng càm thấy đau lòng. Hắn tỏ vẻ tức giận cũng là giận với chính bàn thân mình: “ Nơi này của tôi không phải là nơi để cho cô khóc! Hiện tại, xin mời cô đi ra ngoài cho!”
Bạch Phương Úc liền sờ lên hai mắt của mình, con mắt càng đen đậm hơn : “Tôi không phải là vì hợp đồng, càng không phải là một cô gái tùy tiện! Đường Hạo, tôi bây giờ nói tôi thích anh, anh sẽ cho rằng tôi quá mặt dày, phải không?! Nhưng sự thật, tôi rất thích anh!”
Sau khi nói xong, cô nhào vào ngực hắn, hai tay quấn lấy cổ của hắn: “ Anh đừng dùng điều kiện để đuổi em đi! Em không cần!”
Một hương thơm dễ chịu len lỏi vào trong hơi thở của hắn, làm cho hắn muốn không nghe vẫn phải nghe. Hơn nữa, thân thể của cô mềm mại, hắn thật sự cũng không thể nào buông ra được.
Không phải là hắn tìm cớ, nhưng Bạch Phương Úc và Tiểu Ngưng quả thật quá giống nhau. Ngay cả cảm giác khi cô ôm hắn cũng giống. Cô cái gì cùng không cần làm. Chỉ cần ôm hắn nũng nịu như vậy cũng khiến cho hắn toàn thân như bị điện giật, tê dại một lượt.
Hai tay phảng phất như không nghe lời của hắn. Cánh tay màu đồng chiếm hữu lấy một mảnh sống lưng của cô, mạnh mẽ cuốn lấy.
Bạch Phương Úc cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ phía sau lưng thì lại càng ôm chặt hắn hơn. Trên khuôn mặt đẫm nước mắt nở nụ cười.
Cô biết rõ hắn đối với cô cũng có cảm giác. Loại cảm giác này nhất định không phải là chỉ có cô yêu đơn phương. Cô nhắm chặt mắt lại, hưởng thụ tiếng trống ngực đang đập liên hồi.
Nhưng, cuối cùng lý trí của hắn vẫn chiến thắng tình cảm. Một tay đẩy cô ra: “ Thật xin lỗi! Tôi không thể tiếp nhận cô được!”
Không hề phòng bị, Bạch Phương Úc chỉ kêu lên một tiếng, rồi ngã xuống sàn nhà. Ngồi trên sàn nhà, nước mắt cô lại một lần nữa lan tràn.
“ Vì sao?”
Rõ ràng đối với cô có cảm giác, tại sao còn đẩy cô ra?
“ Bởi vì tôi không thích cô! Tôi chỉ yêu một mình Ngưng của tôi!” Hắn tiếp tục vuốt tóc nói.
Bạch Phương Úc chật vật từ trên sàn nhà đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn.
“ Không! Em không tin anh không có thích em! Anh đối với em cũng có cảm giác mà, đúng không?”Bạch Phương Úc kiên định nói. Nếu như không phải, tại sao vừa nãy ôm cô, tay của hắn lại run rẩy như vậy?
“ Tôi đối với cô không có cảm giác!” Hắn mạnh miệng trả lời. Hắn sẽ không thừa nhận với cô rằng: xác thực hắn cũng có cảm giác. Hắn không thể thừa nhận mỗi lần gặp cô, tim hắn đều như loạn nhịp, trong lòng dần trở nên không ổn định.
“ Thật sự?” Cô đứng bên cạnh hắn, không tin hỏi.
“ Thật.”
Bạch Phương Úc thống khổ quay đi nhìn theo hướng khác, sau đó xoay người lại hỏi: “ Vậy….anh có dám nhìn em không? Nếu như anh không có dục vọng đối với em, không hề có chút cảm giác nào, chắc chắn anh sẽ dám nhìn em đúng không?”
“ Có gì mà không dám!”Hắn ngẩng đầu nhìn gương mặt của cô, mặt cũng không chút biểu cảm.
“ Tốt lắm! Nếu như anh thực sự không có cảm giác thì đừng quay đầu, hãy nhìn thẳng vào em!”
“ Có thể!” Hắn bình tĩnh đáp.
Đôi mắt Bạch Phương Úc không có rời khỏi gương mặt hắn, nhìn chằm chằm vào biểu lộ trên nét mặt của hắn. Sau đó, cô đưa tay kéo xoẹt khóa kéo dưới nách áo. Lập tức, bộ váy màu trắng theo từng đường cong trên thân thể cô trượt xuống, chồng chất trên đôi chân của cô.
Một bộ nội y