Nguồn: Webtruyen
Edit: Meimoko
_______
Bởi vì Bạch Phương Úc đau bụng mà cô lại muốn ăn mỳ cho nên bọn họ lại đến tiệm mỳ hôm trước.
Nhìn miệng cô mở to không ngừng ăn, Đường Hạo nhịn không được mà nhắc nhở: “ Đừng ăn nhiều như vậy! Ăn quá nhiều cũng không tốt cho dạ dày đâu!”
“ Nhưng ….em vẫn ….còn chưa…. no! Ăn thêm ….một chút cũng ….tốt mà…!” Bạch Phương Úc mồm miệng nhồm nhoàm, nói không rõ.
Mấy tiếng liền không có ăn cái gì, hơn nữa lúc trước lại tiêu hao bao nhiêu phần thể lực như vậy, bảo cô không đói sao được?
Nhìn cô ăn uống giống như lang thôn hổ yết*, Đường Hạo thật sự hoài nghi món này ngon đến vậy sao? Hay là lưỡi của hắn thật sự có vấn đề? Nếu không, tại sao hắn lại không hề cảm nhận được chút mùi vị nào?
*lang thôn hổ yết: ý nói ăn như hạm.
Nhìn cô, hắn lại không khỏi bắt đầu so sánh cô với Tiểu Ngưng. Tiểu Ngưng của hắn hình như cũng rất thích ăn mỳ.
“ Vốn đang mơ tưởng được cùng anh ăn một bữa thật thịnh soạn, cuối cùng lại thành đi ăn mỳ! Trên đời này có cô bạn gái nào phải chịu thiệt thòi như em không?” Bạch Phương Úc cong cánh môi bóng nhẫy nói, sau đó rút ra một chiếc khăn giấy lau miệng.
Đường Hạo bị bộ dạng đáng yêu của cô chọc cười. Bất quá, hắn không có biểu lộ ra ngoài. Cười chỉ nên để ở trong lòng.
“ Đói bụng thì phải nói sớm, ai lại để đến khi đau bụng! Muốn tôi đau lòng đúng không?” Sắc mặt hắn nghiêm nghị, gò má cứng nhắc.
Bạch Phương Úc đem giấy ăn ném lên mặt bàn, ánh mắt long lanh chớp động mạnh mẽ nhìn hắn, hơi ủy khuất nói: “ Em đã nói qua là đói bụng rồi! Nhưng anh lại bảo anh còn nhiều việc chưa làm xong. Đã là bạn gái của anh rồi, em đương nhiên phải ủng hộ cho công việc của anh, không được quấy rầy anh làm việc! Tất cả đều không phải là vì anh sao?”
“ Ngoan ngoãn như vậy ư? Tôi không nhìn ra cô lại là một cô gái biết điều như thế đấy!”Đường Hạo nhịn không được châm chọc nói. Chưa bao giờ hắn lại để cho một cô gái trở thành bạn gái của mình đơn giản như vậy. Nhưng cô gái ngồi đối diện đây lại đã làm được.
Nghĩ đến dáng vẻ lớn mật không sợ bất cứ điều gì của cô, Đường Hạo xác thực không thể phủ nhận, ở bên cô hắn cảm thấy rất thoải mái.
Bạch Phương Úc sờ lên mái tóc ngắn xinh đẹp của mình, nhìn hắn. buồn buồn nói ra: “ Em đương nhiên rất biết điều! Để một thời gian dài rồi anh sẽ biết, có một người bạn gái như em là may mắn của anh! Ừm, còn có, em phải uốn nắn lại anh mới được! Em không phải là một cô gái, điều này anh cũng biết mà….”
Tuy cô muốn đem lần đầu tiên của mình cho hắn, muốn đem mình toàn vẹn trao cho hắn, nhưng đáng tiếc, không được nữa rồi. Những chuyện trước đây đều đã là quá khứ, không thể làm lại. Cô không thể xoay chuyển thời gian, cho nên về điểm này cần phải nhắc nhở hắn mới được.
Đường Hạo trầm mặc không nói. Điều này ở trong lòng hắn giống như cơm nguội, làm hắn mệt mỏi. Hắn muốn biết ai là kẻ cướp đi tấm thân xử nữ của cô, và cô còn có bao nhiêu người đàn ông bên ngoài khác nữa.
Bạch Phương Úc phối hợp nói xuống: “ Em ăn xong rồi! Có phải cũng nên đi?!”
Nói xong, cô từ trên ghế đứng dậy, đứng cạnh bàn, chờ đợi hắn.
Đường Hạo cũng đứng dậy. Bạch Phương Úc ngay lập tức quấn lấy cánh tay của hắn. Động tác tự nhiên hệt như hai người là người yêu của nhau lâu lắm rồi. Sau đó, cả hai cùng sánh bước ra khỏi tiệm mỳ.
Ha ha ha, một doanh nhân giàu có nổi tiếng lại thường xuyên đi ăn ở quán mỳ. Thật đúng là một ý nghĩ không bình thường! Cũng chỉ có một mình bọn họ.
Chiếc xe đang lao đi với tốc độ cực nhanh, Bạch Phương Úc đột nhiên hô lớn một tiếng
“ Dừng xe…”
Nhìn đường đi, Bạch Phương Úc đang ngồi kế bên ghế lái, nhăn mũi lại, la lớn: “ Em muốn anh dừng xe lại!”
Đường Hạo đành phải giảm tốc độ, lái xe chậm rãi tránh vào bên đường.
“ Làm sao vậy?”
Cô xoay người nhìn hắn. Đôi mắt to nháy cũng không có nháy nhìn thoáng hắn một cái, nói: “ Anh muốn dẫn em đi đâu?”
Cô vón tưởng rằng hắn sẽ dẫn cô đi ngắm cảnh đêm, nhưng hướng đường đi này rõ ràng là…..
“ Đương